Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 292

Cập nhật lúc: 2024-10-01 21:59:35
Lượt xem: 22

Giang Bác nhìn Tống Sở bị một đám củ cải vây quanh, bĩu môi, nghĩ tới mấy ngày nữa giúp Sở Sở viết xong sách, anh sẽ cho bọn chúng tổng kết tài liệu!

Mùng hai Tết, Mã Lan đưa chồng và hai đứa con về nhà mẹ đẻ. Đây là tập tục của nơi bà, dù có khó khăn thế nào, thì phụ nữ ở đây cũng không thể thay đổi điều ấy.

Mùa xuân năm nay tuyết tan sớm, nên là họ có thể tự lái xe về, gầm xe của Giang Bác thấp, không thể lái về quê nên đành phải ngồi chung xe với cha mẹ

Chỉ có điều hai người đã lớn hơn một chút, nên ngồi xe cũng phải chen chúc. Lần này Mã Lan ngồi phía trước, Giang Bác và Tống Sở ngồi phía sau, bà sợ hai đứa ngồi sau bị ngã nên phải dùng dây thừng trói lại.

TBC

Ngược lại Tô Tiểu Hoa là thoải mái nhất, nó được đặt trong một chiếc giỏi treo ở phía trước xe.

Giang Bác ôm chặt lấy Tống Sở thở dài: "Khi quay về anh sẽ chuẩn bị thêm một số phiếu, chúng ta mua thêm một chiếc xe đạp."

Tống Sở nói: "Em thấy cái này cũng không cần thiết lắm, một năm chúng ta cũng chỉ đi một hai lần."

Giang Bác nói. "Đỡ cho việc cha mẹ ta phải chen chúc trên một chiếc xe đạp."

Tô Chí Phong cảm thấy bản thân bị xem thường, cái gì mà chen chúc trên một chiếc xe, cái này gọi là cơ hội hiếm có để được thân mật đó.

Tống Sở cũng hào hứng nói: "Vậy thì mỗi ngày cha cũng không cần phải đưa mẹ đi làm nữa rồi."

Mã Lan: "..." Quên đi, đây là tâm ý của mấy đứa nhỏ, cũng không thể nói cái kia là tình thú của bọn họ được.

Tô Chí Phong vừa đạp xe vừa nói. "Hai người ngồi trên một chiếc xe là một chuyện rất bình thường, con bình thường cũng cùng Sở Sở đi trên một chiếc xe có làm sao đâu?"

Giang Bác. "Xe của con là xe ô tô."

Tô Chí Phong cảm thấy đứa con này không nể mặt ông chút nào, đã vậy thì ông cũng không khách khí nói. "Cơ thể cũng to bằng xe đấy thôi. "

Giang Bác: "..."

Mã Lan cười nhéo Tô Chí Phong. "Ông so đo với con mình làm cái gì? Sao nó có thể suy nghĩ nhiều như thế được." Đứa nhỏ cũng chỉ là một mọt sách nhỏ.

Tống Sở nói đỡ cho Giang Bác: "Cha, anh Tiểu Bác sau này lớn hơn thì sẽ đổi xe lớn , anh ấy giờ còn nhỏ không có bằng lái, chỉ có thể lái loại xe con này!"

Lúc này Giang Bác mới khẽ mỉm cười, trong mắt có chút kiêu ngạo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-292.html.]

Tô Chí Phong: "..." Vợ cùng với con gái đều giúp đỡ thằng nhỏ này, xem ra địa vị của ông trong gia đình cũng chỉ xếp thứ tư.

Nhìn Tô Tiểu Hoa đang ngồi chồm hổm ngủ trong giỏ, Tô Chí Phong cảm thấy địa vị của mình sắp xuống thứ thứ năm rồi.

Cả một nhà nói cười nhốn nháo, cuối cùng cũng đến đại đội Mã Gia, kết quả là vừa bước vào đã nghe thấy tiếng pháo nổ.

Tất nhiên đó không phải là pháo, trong đội không có khả năng mua được pháo, họ đã đem chặt những cây trúc để mang ra đốt.

Âm thanh đốt ra nghe bùm bùm bùm gần giống như là tiếng pháo nổ vậy.

Trong đội còn treo biểu ngữ. "Nhiệt liệt chào mừng gia đình đồng chí Tô Giang Bác trở lại đại đội Mã Gia."

Sau đó thành viên trong đội còn xếp thành một đoàn chào đón họ.

Bốn người nhà họ Tô: "..."

Về phần Tô Tiểu Hoa, nếu Tống Sở không ôm nó ở trong lòng, thì đã sớm bị dàn pháo trúc kia nổ dọa cho chạy mất.

Các thành viên của đại đội Mã Gia quá là nhiệt tình.

Đội trưởng Mã đi đến cùng với Mã Tam Căn và Lý Tứ Hỷ.

Lý Tứ Hỷ cười nói: "Con gái à, mọi người ở trong đội đều đến đây chào đón các con đấy. Thấy vui không?"

Mã Lan: "..." Vui đâu chưa thấy chỉ thấy xấu hổ.

Tống Sở vui vẻ nói: "Rất vui ạ, mọi người nhiệt tình quá."

Mã Tam Căn nói với cháu gái mình: "Phải rồi, mọi người biết các cháu sẽ trở về nên đã chuẩn bị từ sớm, còn nói năm nay nhất định phải ra đón tiếp một chút.”

Đại đội trưởng Mã nói tiếp: "Các thành viên trong đại đội Mã Gia của chúng ta đều là những người có lương tâm, vì tiểu Bác mà chúng ta mới có thể ăn nhiều hơn một miếng cơm, chuyện này chúng ta đều ghi tạc trong lòng."

Mã Lan lễ phép nói: "Không nhất thiết phải như vậy, thằng bé chỉ là làm một việc tốt, mọi người cũng không cần phải nhiệt tình báo đáp như vậy, chỉ cần ghi nhớ là được… Chúng cháu trở về cũng là để chúc mừng năm mới thôi."

Lý Tứ Hỷ kiêu ngạo nói: "Nhiệt tình của bọn họ con có ngăn cũng không được, đi thôi, chúng ta về nhà ăn cơm, các chị gái của con cũng về rồi, đều đang ở nhà chuẩn cơm nước cho con đấy."

Loading...