Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 289
Cập nhật lúc: 2024-10-01 21:58:37
Lượt xem: 13
Chương 289:
Mã Lan nói: "Người từ thủ đô đều đã tới, đi xa thật không dễ dàng."
“Con đã đưa tài liệu kỹ thuật rồi.” Giang Bác nghiêm túc nói, anh là cố vấn kỹ thuật, không phải là lễ tân, không phụ trách trò chuyện.
Thấy con trai không vui, Mã Lan cũng không thuyết phục nhiều nữa, sau khi đi làm, liền báo tin tức cho Xưởng trưởng Cao.
Kỹ sư trưởng Ngô lúc đó cũng đang ở trong phòng làm việc, nghe được tin tức này, bị một ngụm trà làm cho sặc.
Đây có nghĩa là ngay cả người cũng không được thấy?
Như vậy cũng không được, không gặp được người, ông ta sao có thể nguyện ý rời đi?
Nhưng Xưởng trưởng Cao cũng không thể làm gì được, khổ sở nói: "Dù sao cậu ấy cũng chỉ là một đứa trẻ, bình thường làm công việc cũng rất cố gắng, anh thử nghĩ xem, khối lượng công việc này nếu đặt lên một người trưởng thành cũng không nhỏ đúng không, những công việc này đều là do cậu ấy một mình hoàn thành, đồng chí Tô Giang Bác đã trả giá như vậy, một chút tự do chúng ta cũng không thể không cho, mà lại bắt cậu ấy làm việc này việc nọ, chúng ta không phải là nhà tư bản bóc lột công nhân trong xã hội cũ phải không?"
Kỹ sư trưởng Ngô, tuổi đã ngoài năm mươi vuốt vuốt tóc: "Xưởng trưởng Cao, tôi từ xa tới, không thấy người thì không được, tôi còn muốn trao đổi một chút, lần này tới, các đồng chí sở nghiên cứu vật liệu bên kia cũng nhờ tôi hỏi một chút, bọn họ cũng muốn tới xem, nhưng vì lớn tuổi không có phương tiện đi lại, tôi là theo lời dặn dò của bọn họ tới đây."
Nghe điều này, Xưởng trưởng Cao cảm thấy khó xử, ông ta cảm thấy không thể để người ta gặp mặt đúng là không được, hơn nữa, nếu lần này thành công, thủ đô bên kia còn có thể chi tiền cho bọn họ, xây thêm loại lò luyện thép mới này, dù sao đây cũng là một loại thép mới, ý định của thủ đô hẳn là tiến hành thử nghiệm kỹ thuật trước, họ sẽ xây dựng một vài tòa ở đây trước, sau khi hoàn thiện mới có thể phổ biến cho cả nước.
Cân nhắc những thứ này, Xưởng trưởng Cao cảm thấy mình nên giúp đỡ: “Bằng không như vầy, trước hết tôi để cho đồng chí Mã Lan mang quà tới, trẻ con mà, nhận được quà chắc chắn vui vẻ, một khi cao hứng sẽ đồng ý."
Kỹ sư trưởng Ngô: "..."
Cũng may lần này bọn họ từ thủ đô tới đây, cũng không phải tới tay không, cũng mang theo một số thứ để dự phòng.
Nhưng có vẻ như những thứ này không phù hợp với trẻ em, đều là thuốc lá, rượu và những thứ tương tự.
Ngược lại có một người trợ lý kỹ thuật viên giơ tay nói: "Tôi mang theo một ít... Kẹo hồ lô."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-289.html.]
Kỹ sư trưởng Ngô đã kiểm tra túi của trợ lý trẻ tuổi này và tìm thấy sáu cây kẹo hồ lô, được gói trong túi da trâu khá tốt, cũng mắn đang là mùa đông nên không bị tan chảy.
Ngoài ra còn có một ít lương thực.
Tuy không biết có được hay không nhưng cũng coi như có tâm ý.
Xưởng trưởng Cao giúp ông ta đến công đoàn đưa thức ăn cho Mã Lan, đồng thời nhờ Mã Lan mang về cho bọn trẻ ăn, nhân tiện giúp dò xét một chút.
Mã Lan: "... Cái này không tốt lắm."
Xưởng trưởng Cao nói: "Không sao, cũng không phải vật gì quý giá, chỉ là đồ ăn vặt cho bọn trẻ, nếu cố vấn Tô vẫn như vậy, vậy liền quên đi."
Trong lòng của Mã Lan thật tình khó từ chối, buổi trưa bà về nhà mang theo kẹo hồ lô.
Tống Sở vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy mẹ mang kẹo hồ lô về: "Kẹo so với chúng ta làm ở nơi này hình như không giống nhau."
Mã Lan thấy con gái mình vui mừng, tâm tình cũng buông lỏng: “Đúng vậy, là từ thủ đô đưa tới, bên kia là một tay lão luyện so với chúng ta không giống nhau.”
Tống Sở mím môi, giương mắt nhìn.
Giang Bác cầm lên một xâu cho cô ăn, Tống Sở cắn một miếng, chua chua ngọt ngọt, bên trong nhân đầy ắp, ăn thật ngon!
TBC
"Thật ngon, mọi người đều ăn đi."
Mã Lan đương nhiên sẽ không ăn đồ ăn vặt của đứa trẻ, bà nói ý của Xưởng trưởng Cao ra, sau đó nói tiếp: “Nhưng Xưởng trưởng Cao cũng nói qua, nếu con không vui thì cũng không sao, dù sao nó cũng không đáng giá gì, con đã làm rất nhiều việc cho công xưởng, bọn họ đưa một chút đồ ăn qua cũng không quá đáng, con không cần phải căng thẳng."
Thấy Tống Sở ăn uống vui vẻ, Giang Bác nghĩ đồ ăn ở thủ đô có lẽ sẽ ngon hơn một ít nên dự định đưa cho bọn họ chút ý tưởng, sau này để bọn họ có thể giúp mua đồ gửi về.