Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 283
Cập nhật lúc: 2024-10-01 21:56:55
Lượt xem: 12
Chương 283:
Đôi mắt đen láy chớp động, kỳ lạ thay, con mèo bình tĩnh lại, an tĩnh nằm xuống đất ngủ.
Tống Sở vô cùng sợ hãi, tưởng rằng con mèo đã chết, liền chạy tới ôm nó, lại phát hiện nó chỉ đang ngủ say: "Chỉ ngủ thiếp đi thôi sao? Anh Tiểu Bác, chúng ta đưa nó đến bệnh viện được không?"
Giang Bác nói: "Ở đây không có bác sĩ nào chữa trị cho nó, bệnh viện cũng sẽ không nhận lấy."
Tống Sở nhìn cái đuôi bị thương mà lo lắng, đôi mắt đỏ hoe, bước vào trong nhà tìm lọ thuốc mỡ, nó thường được cha mẹ sử dụng khi bọn họ bị va chạm hoặc chấn thương, lần trước mẹ cô thái rau, thái đến đứt tay cũng là dùng cái này: "Anh Tiểu Bác, cái này dùng được không?"
Giang Bác liếc nhìn thuốc mỡ: "Thuốc mỡ này có thành phần kháng viêm, có thể dùng được."
Tống Sở lau một ít lên đuôi mèo, sau đó bọc nó trong một chiếc khăn vuông nhỏ, sau khi quấn xong phần đuôi bị thương nặng nhất, cô phát hiện con mèo còn có những vết thương khác, hơn nữa chú mèo này rất gầy gò, gầy da bọc xương, vừa rồi nó bị một đám người như vậy bắt nạt, còn sống được đã là một kỳ tích.
Cô nhúng một chiếc khăn vào nước nóng, lau sạch bụi bẩn trên cơ thể con mèo từng chút một.
Cũng không dám để lông mèo quá ướt, lo lắng việc nó bị cảm lạnh.
Cô chưa bao giờ chăm sóc động vật nhỏ, vì vậy chỉ có thể cẩn thận một chút.
Nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của cô, Giang Bác nghĩ đến việc khi còn bé, cũng được Tống Sở chăm sóc như vậy.
Cô cũng ở độ tuổi này, vào thời điểm đó, anh đang thăng cấp dị năng, thân thể yếu ớt, Sở Sở sợ anh c.h.ế.t nên suốt cả đêm lau mặt cho anh, cho đến khi mặt anh đỏ hồng còn nắm tay anh, nước mắt lưng tròng nói anh đừng chết.
"Anh Tiểu Bác, nó là một con mèo mướp nhỏ khá đẹp." Tống Sở đột nhiên nói.
Giang Bác gật đầu.
"Anh Tiểu Bác, anh nói xem, chúng ta có thể nuôi nó không?" Tống Sở rất muốn nuôi, sau này cô nguyện ý ăn ít lại một chút, chia cho con mèo này ăn.
Thực ra, Giang Bác đã nghĩ đến việc mua cho cô một con chó, nhưng anh cũng lo lắng con ch.ó sẽ cắn cô, bây giờ Sở Sở muốn nuôi một con mèo, Giang Bác cảm thất thật thích hợp: "Nếu em muốn nuôi thì nuôi đi, cha mẹ sẽ không phản đối. Cũng không phải là không nuôi nổi, anh sẽ kiếm tiền."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-283.html.]
Tống Sở vui vẻ nói: "Quá tốt, chúng ta đặt tên cho nó đi, gọi là Tô Tiểu Hoa đi."
Giang Bác: "..."
Tô Tiểu Hoa ngủ một giấc rất lâu, Cho đến khi buổi trưa Mã Lan và Tô Chí Phong trở lại, nó mới chịu tỉnh dậy, sau khi thấy con người, nó bị sợ hãi lại muốn chạy trốn.
Nhưng còn chưa kịp trốn ra khỏi cửa, liền bị Giang Bác làm mất đi sức lực, chỉ có thể đáng thương nằm trên mặt đất.
Tống Sở có chút không hiểu: "Nó không muốn ở lại trong nhà của chúng ta sao? Có phải nó đã có chủ hay không?"
Mã Lan nói: "Bẩn như vậy, còn bị nhiều vết thương như vậy, nhất định là vô chủ, mẹ có biện pháp."
Mã Lan lấy cho nó một miếng cá khô, cùng Tống Sở đặt bên cạnh con mèo.
Sau đó kéo Tống Sở ra, nhìn con mèo giật giật lỗ mũi, ăn ngấu nghiến miếng cá khô, rồi hướng về phía hai người meo một tiếng.
Mã Lan mỉm cười nói: "Bây giờ nó là mèo của chúng ta."
TBC
Tống Sở vui vẻ nói: "Nó tên là Tô Tiểu Hoa."
Tô Chí Phong: "..."
Mã Lan cười nói: "Tên này kêu cũng thật là dễ nghe."
Tô Tiểu Hoa định cư tại nhà họ Tô, Giang Bác từ chối không cho nó vào phòng, cảm thấy nó thật bẩn.
Mã Lan nói với Tống Sở không được để con mèo vào nhà trước khi nó được huấn luyện, chờ sau khi huấn luyện cho nó đi vệ sinh ở một nơi cố định, mới để nó vào phòng.
Tống Sở gật đầu, dẫu sao, cô ở chung phòng với anh Tiểu Bác, cô phải tôn trọng ý kiến của anh Tiểu Bác: "Em sẽ huấn luyện thật tốt."
Trong bữa ăn, Mã Lan còn đặc biệt làm một bát thức ăn cho Tô Tiểu Hoa, dù sao cũng giống như ăn với gia đình vậy.