Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 280

Cập nhật lúc: 2024-09-29 21:27:40
Lượt xem: 12

Chương 280:

"Nếu mọi người không có ý kiến thì tôi đề nghị lập tức bắt đầu dựa trên bản thảo này luyện một lò. Hiện tại đang vào đông, động lực làm việc của công nhân không cao, nên vẫn tính là thực nghiệm, cũng sẽ không ảnh hưởng quá đến công việc."

Khi Xưởng trưởng ra lệnh một tiếng, từ trên xuống dưới vội vàng bắt đầu công việc.

Tất cả mọi người đều biết công xưởng thép hiện tại đang làm một lò nung mới, hình như để luyện ra chất liệu thép mới. Cũng biết chất liệu thép này hình như từ con trai của Mã Lan, cố vấn Tô chỉ đạo muốn làm ra.

Chuyện này không phải do Xưởng trưởng Cao truyền ra, chẳng qua do lúc trước Giang Bác đến xưởng đi dạo một vòng, nhóm công nhân đều nhìn thấy tận mắt.

Lúc trước Xưởng trưởng Cao cũng không biết sẽ phải làm chuyện lớn như vậy cho nên cũng không muốn giấu diếm, sau này muốn giấu cũng không được nữa.

Rất nhiều công nhân tỏ vẻ hoài nghi đối với chuyện này.

Bọn họ biết Giang Bác chỉ trong giới hạn cách nói con nhà người ta, biết anh rất lợi hại, hình như chế tạo được rất nhiều thứ, còn tạo ra phân hóa học, nhận được khen ngợi từ lãnh đạo cấp cao.

Nhưng phân hóa học và luyện thép cũng không phải là một ngành, tạo ra phân hóa học cũng không chắc có thể tạo ra chất liệu thép nha.

Một số công nhân đều bàn tán sau lưng, cảm thấy Xưởng trưởng Cao mù mắt làm liều. Thậm chí còn có lão đồng chí đến công đoàn khuyên Mã Lan giáo dục con cái cho tốt, đừng để thằng bé làm loạn, chuyên tâm học một thứ tới nơi tới chốn, đừng tăng thêm khó khăn cho việc luyện thép.

Mã Lan: "....." Nếu có thể lựa chọn, bà sẽ không để thằng bé ôm việc vào người.

Nhưng chuyện này bà cũng không nói với con trai, tránh ảnh hưởng đến thằng bé.

Chất liệu thép mới luyện chế không dễ dàng bởi vì kĩ thuật nắm giữ không thành thạo, đã thất bại vài lần.

Mãi cho đến qua Tết âm lịch vẫn chưa thành công, Xưởng trưởng Cao đã gấp đến miệng cũng nổi nhọt.

Đối với chuyện đó, Giang Bác hoàn toàn không biết gì cả, mỗi ngày đều giúp Tống Sở ôn bài. Vừa bận rộn vừa nhàn nhã trải qua cuộc sống gia đình tạm bợ của mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-280.html.]

Hôm nay là Tết âm lịch, Mã Lan đặc biệt nấu bánh trôi, cùng người trong nhà chúc mừng năm mới cùng nhau.

Ngày hôm nay chỉ có Mã Lan mới hiểu được nó quan trọng như thế nào, nó có ý nghĩa chấm dứt năm cũ, mọi người sẽ càng ngày càng tốt hơn.

Người một nhà đang chuẩn bị ăn thì cửa sân trong nhà lại vang tiếng gõ cửa.

Tống Sở đứng dậy kẽo kẹt đạp tuyết đi mở cửa, vừa mở cửa đã vui vẻ nói: "Cậu lớn, cậu nhỏ."

Mã Lan vừa nghe là đám em trai đến thì kinh ngạc nói: "Sao lại tới nữa?"

"Đến đưa lương thực cho mọi người."

Đám Mã Đại Trụ lần này đến mang nhiều hơn lần trước.

Lần trước là hơn ba bốn mươi cân lúa mạch, lần này còn đưa tới hơn năm mươi cân hạt kê, thêm một ít khoai lang, lạc, các loại linh tinh khác, ngoài ra còn có thịt heo.

"Vốn sau khi thu hoạch nông sản thì chia lương thực, trong đội sẽ đưa đến nhưng đội trưởng nói rõ chờ bọn em g.i.ế.c heo rồi mang cùng tới đây."

Mã Tiểu Trụ vui vẻ nói: "Lúc trước nuôi heo đều ít khi sống nổi, thiếu chút nữa đã c.h.ế.t đói, giờ lương thực nhiều hơn nên cho heo ăn cũng nhiều, cứ vậy nuôi cho tới giờ. Năm nay cuối cùng mọi người cũng được ăn một miếng thịt, mặc dù chia cho nhà chị cũng không được nhiều lắm, chỉ tầm nửa kí thịt, nhưng so với những người khác trong nhà đã nhiều hơn rồi."

Mã Lan cảm thấy lòng n.g.ự.c nóng lên vô cùng.

Trong tiết trời rét mướt mà người trong nhà còn mang lương thực đến đây: "Về sau đừng đưa tới nữa, Tiểu Bác nhà chúng ta có cái ăn rồi."

Mã Lan biết lương thực đối với quê nhà mà nói rất quan trọng. Chuyện như vậy một hai lần thì không sao, nếu nhiều hơn, cuối cùng lại tổn thương tình cảm. Không cần thiết vì chút lương thực mà gây rạn nứt tình cảm.

TBC

Mã Đại Trụ nói: "Trở về em sẽ nói với đại đội trưởng."

Loading...