Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 279

Cập nhật lúc: 2024-09-29 21:27:25
Lượt xem: 11

Chương 279:

Nếu như cho số liệu kỹ càng như vậy cũng không làm được thì đó chính là vấn đề năng lực của người thực hiện.

Cho dù anh đi cũng không thay đổi được gì, ngược lại còn rất ảnh hưởng đến tâm trạng.

"Mẹ, mẹ đưa giúp con là được rồi, bảo bọn họ tự mình làm."

Mã Lan ồ một tiếng, đặt ở trong ba lô.

Sau đó hỏi con trai: "Thép này có tốt hay không?"

Giang Bác nói: "Không được tốt lắm, thiết bị luyện thép ở chỗ này không tốt, chỉ có thể luyện được cái này." Sau đó nhíu mày: "Mặc dù những vật liệu kia chỉ tốt hơn một chút so với bên công xưởng thép, nhưng vẫn có thể chấp nhận mà dùng."

Đây cũng là chuyện Giang Bác thường xuyên không hài lòng. Lúc trước anh muốn làm động cơ tốt hơn thì kết quả phát hiện vật liệu hạn chế nên chỉ có thể chấp nhận.

Bây giờ anh muốn làm vật liệu tốt hơn thì kết quả thiết bị lại hạn chế nên lại chỉ có thể chấp nhận.

Khoa học kỹ thuật nơi này dường như chính là một cái động không đáy.

Mã Lan nghe xong lời này lập tức sợ ngây người.

Còn nói chỉ tốt hơn một chút so với vật liệu thép trong xưởng các bà ư.

Đứa con trai này rốt cuộc có biết kỹ thuật tiến bộ quan trọng bao nhiêu hay không! Cho dù là tiến bộ một chút xíu thì nó cũng rất đáng gờm rồi.

Tài liệu về vật liệu sắt thép quý giá như vậy mà anh chỉ tùy tiện nhét trong cặp xách, ngộ nhỡ bị gián điệp cướp thì sao?

TBC

Mã Lan vội vàng ôm chặt ba lô của mình vào trong ngực.

—-------

Ngày hôm sau, Mã Lan nhờ Tô Chí Phong đưa bà đến công xưởng thép, trên đường đi cứ ôm chặt bọc đồ của mình một cách thần bí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-279.html.]

Thứ này cũng không giống với máy đánh chữ hay phân bón hóa học.

Tuy vẫn chưa biết có dùng được hay không, nhưng trước đó con trai bà đã đoán tỉ lệ thành công lên đến một trăm phần trăm nên phải nghiêm túc bảo quản.

Tới xưởng, Mã Lan tự mình đưa tới cho Xưởng trưởng Cao, Giang Bác đã nói cặn kẽ về chất liệu thép này với bà một lần rồi.

Đối với việc Giang Bác không thể tới đây, Xưởng trưởng Cao thấy hơi thất vọng. Ông ta muốn được cố vấn Tô chỉ đạo xem lò luyện được bọn họ dựng lên có đạt tiêu chuẩn không, có gì cần phải sửa đổi không.

Dù sao công trình lớn như vậy không được người chuyên nghiệp nhận định thì trong lòng luôn cảm thấy không chắc chắn.

Mã Lan giận dữ nói: "Bình thường Tiểu Bác nhà chúng tôi thật sự rất bận, trước đó còn làm máy đánh chữ gì đó, bận tới không có thời gian nghỉ ngơi, người không nghỉ ngơi tốt, thân thể cũng yếu đi một ít, dễ bị cảm lạnh, tôi thấy thằng bé như vậy đã thấy đau lòng, hơn nữa gần đây còn bận thi cuối kì."

Xưởng trưởng Cao còn có thể nói gì nữa, nghĩ lại thấy cũng đúng, mùa đông năm nay tuyết lớn, kêu một đứa trẻ đi ra ngoài làm việc cực kỳ không tốt.

Dù sao tư liệu cũng có rồi, bọn họ tự mình suy xét rồi làm trước.

Nhận được tư liệu, Xưởng trưởng Cao lập tức tổ chức hội nghị.

Chuyện lò luyện lần này, Xưởng trưởng Cao làm trong áp lực cực lớn.

Trên thực tế, kiểu chất liệu mới này đều phải do phía nhà nước thực nghiệm vô số lần, nhận được thành quả cuối cùng mới có thể để phía bọn họ nung, như vậy họ sẽ không phải mày mò.

Cho nên hiện tại, Xưởng trưởng Cao chưa trải qua chứng nhận mà chỉ dựa vào câu của Giang Bác, đã khiến cho một số đồng chí lâu năm trong xưởng bất mãn.

Lúc họp, còn có lão đồng chí nói: "Thật sự quá đáng, chuyện này trái lại đã lãng phí bao nhiêu nhân lực, vật lực rồi. Với số tài nguyên làm lò nung mới đó, chúng ta đã có thể sửa được hai cái lò nung cũ."

Những người khác đều không nói gì nhưng vẻ mặt cũng giống vậy.

Xưởng trưởng Cao có thể làm gì được bây giờ, con người ông ấy chính là có dã vọng* như vậy. Cho nên chỉ có thể cưỡng chế: "Tôi cũng chỉ một lòng vì xưởng, tôi cũng nói rồi, nếu có chuyện xảy ra sẽ do tôi chịu trách nhiệm!"

*Dã tâm vọng tưởng

Những người khác cũng không lên tiếng, nếu Xưởng trưởng đồng ý chịu trách nhiệm, đến lúc đó chắc chắn là phải rời khỏi xưởng.

Loading...