Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 273
Cập nhật lúc: 2024-09-29 21:25:52
Lượt xem: 21
Chương 273:
Nhược điểm của loại máy đánh chữ này chính là cần người đánh máy có trí nhớ tốt, bằng không thật đúng là không nhớ được nhiều số như vậy.
Nhưng đối với Giang Bác mà nói, đây cũng không phải là chuyện khó, dù sao người đánh máy cuối cùng vẫn là anh.
Giang Bác vẽ ra bản vẽ kết cấu bên trong của máy đánh chữ ngay trong văn phòng của Xưởng trưởng Cổ, các linh kiện cần thiết đều vẽ ra, từ lúc vẽ đến khi kết thúc tốn gần như một ngày, trời cũng tối.
Xưởng trưởng Cổ nhìn hồi lâu mới cất giọng hỏi: "Đây là máy đánh chữ ghép âm sao."
Giang Bác gật đầu.
Xưởng trưởng Cổ: "....." Đây lại là thứ trong nước không có.
Nghĩ đến trong xưởng ông ta sau này có thể làm máy đánh chữ, Xưởng trưởng Cổ vui mừng vô cùng, lại nghĩ tới tiền lời từ việc buôn bán sau này liền nhanh chóng chuẩn bị máy móc.
Giang Bác cung cấp thiết kế, Xưởng trưởng Cổ hứa làm cho anh một cái, không cần trả tiền.
"Trước ngày một tháng mười phải xong."
"Được, tôi cho người tăng ca làm thêm giờ." Lần này Xưởng trưởng Cổ cực kỳ khoái chí.
Giang Bác nghiêm túc nói: "Dùng vật liệu tốt."
Xưởng trưởng Cổ biết anh đang nhắc tới chuyện động cơ lần trước, chột dạ ho: "Nhất định."
Sau khi rời khỏi xưởng, cả người Tô Chí Phong đều lơ mơ. Con của ông tặng quà thật sự là danh tác mà, trực tiếp tặng một cái máy đánh chữ, nhưng lại do chính mình tạo ra.
Tô Chí Phong không còn lo cho con trai nữa, con của ông tài giỏi vậy, đồng chí nữ nào chống lại được chứ.
"Con trai, con suy nghĩ gì mà muốn tặng Sở Sở máy đánh chữ vậy?"
Giang Bác nói: "Sở Sở cần."
TBC
Tô Chí Phong nói: "Thằng bé này, chuyện cha dạy con không phải dùng cho em gái… Ừm, mà cũng đúng, dù sao cũng là anh em, anh trai đối xử tốt với em gái cũng rất tốt."
Giang Bác xoay cổ nghiêm mặt liếc mắt nhìn ông một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-273.html.]
Tô Chí Phong đang đạp xe nên nhìn đường, không chú ý tới, tiếp tục nói: "Con nói thật đi, con không phải vì không có tiền nên mới tự làm chứ? Cha biết tiền của con đều giao cho Sở Sở, cha dạy con một chiêu, về sau với đối tượng con lập gia đình, cho dù có nộp tiền lương lên cũng phải chừa lại chút tiền riêng, như vậy mới có thể thường tạo một chút kinh ngạc cho đối tượng chứ."
Rốt cuộc Giang Bác nhịn không được khinh bỉ nhìn ông: "Đồ con làm so với mua tốt hơn!"
Không phải do anh không có tiền, anh ngứa mắt những thứ kia!
Đương nhiên, cũng vừa đúng không có tiền thôi.
Buổi tối, cả nhà đều trở về, đều theo tiềm thức không nói ra chuyện lúc ban ngày, Tô Chí Phong là muốn tạo cho con gái kinh ngạc, Giang Bác là loại chỉ làm chứ không nói, vì thế hai bên cũng không biết chuyện này.
Bởi vì chuyện máy đánh chữ, mỗi ngày Giang Bác đều đến xưởng, lo bọn họ làm không tốt, giống như làm xe lần trước vậy.
Tống Sở thấy Giang Bác bận bịu như vậy, quan tâm nói: "Anh Tiểu Bác, anh lại làm cái gì đó sao?"
"Ừ." Giang Bác nằm trên giường nhắm mắt lại.
Tống Sở hỏi: "Có phải đồ gì rất quan trọng không, nếu anh bận thì không cần dạy bù cho em, gần đây em học tốt lắm, em có thể tự học."
Trong bóng đêm, Giang Bác mở to mắt nhìn cô: "Quan trọng giống nhau."
Rốt cuộc cũng tới lễ quốc khánh mùng một tháng mười.
Tô Chí phong và Mã Lan không tăng ca, đều ở nhà mừng sinh nhật cùng mấy đứa nhỏ.
Mã Lan mua quần áo mới làm quà cho bọn trẻ, để bọn trẻ mặc quần áo mới trong sinh nhật, còn tự mình làm một cái bánh kem.
"Mẹ, có phải cầu nguyện hay không?" Tống Sở hỏi, trong tiểu thuyết đều viết như vậy.
Mã Lan cười gật đầu: "Nhắm mắt lại ước, không được nói ra nha, bằng không sẽ không linh nghiệm."
Hai đứa nhỏ liền nhắm mắt lại nhẩm nguyện vọng trong lòng. Tống Sở ước rất nhiều, hy vọng người một nhà mãi mãi hạnh phúc bên nhau, hy vọng anh Tiểu Bác có nhiều bạn hơn, hy vọng cha mẹ mãi mãi trẻ trung khỏe mạnh,...
Giang Bác chỉ có một nguyện vọng, hy vọng tâm nguyện của Sở Sở đều được thành hiện thực.
Tống Sở và Giang bác cùng nhau cắt bánh ngọt, hạnh phúc vui vẻ, đều cảm giác không giống với sinh nhật năm trước.