Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 271
Cập nhật lúc: 2024-09-29 21:25:21
Lượt xem: 18
Chương 271:
Sắp tới sinh nhật của cô và anh Tiểu Bác rồi, đây là sinh nhật lần thứ hai của hai người ở nơi này. Anh Tiểu Bác đối với cô rất tốt, cô luôn muốn mua quà tặng lại cho anh.
Những đứa trẻ khác vừa nghe cô muốn tiết kiệm tiền cũng muốn làm theo.
Tô Bảo Cương nói: "Anh muốn mua cho mẹ cái gì đó, lần trước em và em Ba mua quà cho thím ba, mẹ rất hâm mộ, sau đó cứ nhắc hoài."
Tô Bảo Lượng nói: "Em cũng muốn mua, mẹ em là người sĩ diện thích so bì."
Tống Sở hỏi: "Vậy mọi người tính mua gì cho mẹ mình?"
Tô Bảo Cương nói: "Mua đồ ăn, mẹ thích ăn vặt, anh mua về cùng mẹ ăn với nhau."
Tô Bảo Lượng nói: "Anh trực tiếp đưa tiền, mẹ luôn hâm mộ Tiểu Bác có thể kiếm tiền, có tương lai."
"....."
Tống Sở vốn muốn hỏi Tô Bảo Cương và Tô Bảo Lượng con trai thường thích quà gì, nghe hai người trả lời như vậy liền bỏ luôn ý định trong lòng.
Trước cuối tuần, Tống Sở lén tìm Mã Lan, muốn mẹ đưa cô lên tỉnh thành mua món đồ.
TBC
"Anh Tiểu Bác rất tốt với con, vẫn luôn giúp con, con muốn mua quà cho anh."
Mã Lan thấy con gái nhà mình rất hiểu chuyện, rất nhiều người lớn đều nghĩ trẻ con thì biết gì, nhưng thật ra thế giới nội tâm trẻ em rất phong phú. Con gái bà giống bà, người khác tốt với bà, trong lòng sẽ luôn nhớ phải báo đáp, so với nhiều người lớn khác thì mạnh mẽ hơn.
Đối với trẻ em có suy nghĩ tốt như vậy đương nhiên phải ủng hộ.
"Được, tuần này mẹ cùng con lên tỉnh thành mua, đồ trong huyện không tốt."
Tống Sở vui vẻ cực kì: "Cảm ơn mẹ. Mẹ, con không nói cho anh Tiểu Bác được không, con muốn tạo bất ngờ cho anh."
"Được." Mã Lan mỉm cười, kinh ngạc lần trước khiến bà rơi không ít nước mắt, lần này bà muốn con trai cũng nếm một lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-271.html.]
Vì giữ bí mật chuyện này mà ngay cả Tô Chí Phong hai mẹ con cũng không nói, sáng sớm hôm sau Mã Lan dẫn Tống Sở đi ra ngoài, chỉ để Tô Chí Phong chăm sóc Giang Bác.
Giang Bác thấy Tống Sở ra ngoài còn không dẫn theo anh, trong lòng thấy hơi tủi thân.
Tô Chí Phong an ủi anh: "Phụ nữ cũng nên có không gian riêng của mình, đàn ông chúng ta không nên cứ theo cùng. Về sau con có người yêu cũng không thể luôn quấn lấy người yêu con, nếu không sẽ bị người ta ghét bỏ."
Giang Bác: "..... Cha và mẹ yêu nhau như thế nào?"
Tô Chí Phong đỏ mặt: "Con nít hỏi cái này làm gì?"
Giang Bác nhìn ông.
Tô Chí Phong liềm ho khụ khụ, cảm thấy cha con hai người cũng không có gì khó nói, con trai sắp mười tuổi rồi, người làm cha có thể dạy một chút cũng được, người làm cha như ông không dạy thì ai dạy được.
Tính cách của con trai ông, không dạy tốt sau này khó có thể tìm người yêu, cho dù tìm được rồi cũng sẽ bị nhà gái ghét bỏ.
Người làm cha đau lòng mất thôi.
"Thật ra với người yêu, quan trọng chính là thật lòng thật dạ. Lúc trước khi cha với mẹ con ở cùng nhau, trái tim cũng muốn moi ra."
Giang Bác sờ tim mình: “ Moi ra như thế nào?"
Thằng bé ngốc này, Tô Chí Phong hiếm khi thấy con trai mình cũng có chỗ ngốc: "Đương nhiên là tùy vào con thích làm gì, ví dụ như dẫn người đó tới nơi yêu thích, tặng người đó thứ yêu thích. Ngày lễ ngày Tết, ngày nào quan trọng đều phải nhớ kĩ. Đặc biệt là mẹ con..... cực kỳ quan trọng mấy việc đó."
Tô Chí Phong nghĩ lúc trước mình là một thanh niên ngây ngốc, cái gì cũng không biết, ngốc tới bị Mã Lan dụ đi. Khi đó quen nhau đã phải chú ý nào là ngày kỉ niệm lần đầu gặp mặt, ngày kỉ niệm lần đầu nắm tay. Một đống ngày kỉ niệm.
Nhưng mà cũng vì những chuyện này khiến ông cảm thấy bản thân được người mình thương xem trọng, nếu không xem trọng thì sao cần nhiều ngày kỷ niệm như vậy?
Nhớ tới chuyện tình năm đó, trên mặt Tô Chí Phong bất giác lộ ra vẻ dịu dàng.
Giang Bác vừa thấy đã rùng mình, anh nghĩ kĩ lại ngày quan trọng của mình và Sở Sở, cảm giác có rất nhiều ngày quan trọng.
Nhưng hình như Sở Sở không quan tâm mấy chuyện đó thì phải.