Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 267
Cập nhật lúc: 2024-09-29 21:24:17
Lượt xem: 19
Chương 267:
Cô giáo Thái nói: "Thầy giáo Tô, cơm tình yêu của đồng chí Mã Lan nhà thầy là gì vậy."
Tô Chí Phong cười nói: "Chỉ là cơm thường mà thôi."
Tống Sở gật đầu: "Đúng vậy, nhưng do mẹ làm cực kì ngon."
Nghe đã thấy miệng cũng ngọt quá chừng, các thầy cô giáo ở đây đều hận không thể ôm về nhà mình nuôi. Đứa bé đáng yêu như vậy, miệng lại ngọt, học hành còn thông minh, nhà ai lại không muốn nuôi chứ.
Mấy vị giáo viên này đều có nhiều hoặc ít quan niệm trọng nam khinh nữ, nhưng khi gặp Tống Sở, bọn họ đều chung một suy nghĩ, nếu có thể nuôi một đứa con gái như vậy, thật ra không có con trai cũng không vấn đề.
Vậy mà ' thầyTô tốt số', không chỉ có một bé gái bảo bối như vậy mà còn có một đứa con trai cực kỳ thông minh.
Mọi người lại nhìn Giang Bác: "Thầy giáo Tô, đây là thần đồng nhỏ nhà thầy sao, trông rất đẹp trai nha."
Giang Bác mím môi không nói lời nào, vẻ mặt nghiêm túc.
"Đẹp trai hay không cũng không sao, con trai mà, vẻ ngoài không quan trọng." Tô Chí Phong xoa đầu anh, xoa tới tóc tai lù xù.
Giang Bác cực kì ghét bỏ, đầu tóc này nhờ mẹ dùng nước chải cho anh, Sở Sở cũng khen đẹp!
Tống Sở thấy anh mếu máo, vội chải vuốt lại cho anh: "Đẹp lắm đẹp lắm."
Mọi người nhìn thấy một màn như vậy đều thấy mềm lòng, một đứa con trai thì chững chạc không thích nói chuyện nhưng lại cực kỳ có bản lĩnh, một đứa con gái thì thông minh, đáng yêu, thân thiết. Rốt cuộc thầy Tô đã làm bao nhiêu chuyện tốt mới được.
Hơn nữa còn không phải tự mình sinh, không cần tự nuôi, khi nhận về thì đã lớn như vậy.
Hâm mộ c.h.ế.t thôi!
Mấy vị giáo viên còn muốn hỏi Giang Bác sao lại thông minh như thế, muốn hỏi cả Tống Sở còn nhỏ như vậy viết sách như thế nào, nhưng chưa đợi bọn họ hỏi thì hiệu trưởng đã tới đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-267.html.]
Hiệu trưởng Yên trường cấp hai mặt cười đến híp cả mắt, khỏi phải hỏi cũng biết rất vui vẻ.
Hiệu trưởng Yên cùng hiệu trưởng Tô cũng là chỗ quen biết lâu, lúc trước hiệu trưởng Tô về hưu, chính hiệu trưởng Yên tiếp nhận, cũng bởi vì quan hệ tốt cho nên bình thường nghe hiệu trưởng Tô khoe khoang cháu trai cháu gái không ít.
Dù là chuyện nhỏ hay lớn lão hiệu trưởng kia cũng có thể kiêu ngạo cả ngày như con công làm ông cụ hâm mộ hết sức.
Hiện tại hai đứa cũng đến chỗ ông cụ, về sau ông cụ cũng có thể ra ngoài khoe khoang rồi.
Hiệu trưởng Yên cười nói: "Tình huống của học sinh Tô Giang Bác khá đặc biệt, phía trường học cũng nhận được sắp xếp trong huyện, chuẩn bị văn phòng cho cậu bé ở bên cạnh, tôi dẫn mọi người qua xem."
Các vị giáo viên khác vừa nghe, đứa bé này còn văn phòng riêng bỗng cảm khái một trận.
Đứa bé mới hơn chín tuổi, vậy mà còn có văn phòng riêng, bọn họ lăn lộn tới hiện tại mới chỉ có một cái bàn.
Tô Chí Phong cười chào mọi người rồi dẫn mấy đứa nhỏ đi xem văn phòng.
Hiệu trưởng Yên hết sức coi trọng Giang Bác, dù sao cũng là nhân tài Trung Hoa được các lãnh đạo cấp cao khen ngợi, lại còn tạo ra phân hóa học gì đó có lợi cho người dân nước nhà. Có coi trọng hơn cũng không đủ, cho nên đã tạo một phòng với môi trường tốt nhất trong trường.
Hơn nữa ông cụ còn cực kỳ tinh ý, biết quan hệ của cặp anh em này tốt, ở một góc văn phòng của Giang Bác làm thêm cho Tống Sở một góc học tập, bên trong còn có một ít sách văn học chuẩn bị sẵn trên bàn để cô dùng cho sáng tác sách.
Tống Sở kinh ngạc nói: "Cháu cũng có ạ."
Hiệu trưởng Yên nói: "Đương nhiên rồi, học trò Tô Tống Sở của chúng ta phải trở thành đại thi hào mà, không biết mấy đứa có thích không."
TBC
"Cảm ơn hiệu trưởng, cháu rất thích ạ!"
Vẻ mặt Tống Sở tự hào đến hồng nhuận, đôi mắt lộ vẻ vui sướng và long lanh như có những ngôi sao nhỏ trong mắt, cô quay qua nhìn Giang Bác nói: "Anh Tiểu Bác, về sau chúng ta có thể cùng nhau làm việc."
Hiếm khi Giang Bác lộ vẻ vui sướng, biểu hiện ra tâm tình tốt của mình, còn khách khí nói lời cảm ơn với hiệu trưởng Yên: "Cảm ơn, cháu rất thích."