Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 260
Cập nhật lúc: 2024-09-29 21:22:19
Lượt xem: 14
Chương 260:
Các đồng nghiệp trong đơn vị của Mã Lan và Tô Chí Phong đều đã nhìn thấy và vô cùng ngạc nhiên, làm cho hai người ở trong đơn vị vui vẻ nói chuyện cả ngày.
Vào buổi chiều, họ bỗng nhận được một cuộc gọi từ hiệu trưởng Tô, bảo họ đến nhà ăn tối.
Hiệu trưởng Tô xem báo xong, cả ngày ở nhà vui vẻ không thôi. Ban ngày, ông cụ mang báo ra tán gẫu với những người bạn cũ gần nhà và đọc báo cho họ nghe.
Khi nhìn thấy ánh mắt ghen tị tất cả những người bạn cũ, ông cụ cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Về nhà, ông cụ lại bảo vợ mình mua thức ăn cùng rượu để chuẩn bị cho buổi tối.
TBC
Buổi tối, khi cả gia đình tụ họp hiệu trưởng Tô còn đọc lại bài báo cho mọi người nghe. Đọc xong mắt ông cụ không khỏi đỏ hoe vì xúc động, cạn ly với các thành viên trong nhà. “Nhà họ Tô chúng ta vô cùng tự hào.”
Những người còn lại cũng rất vui, Tô Chí Phong cảm thấy vô cùng tự hào. Là một người cha, ông còn cảm thấy phấn khích hơn cả hiệu trưởng Tô, nhưng ông đã cố gắng hết sức để kiểm soát cảm xúc của mình, không muốn bị mất kiểm soát trước mặt con cái.
Ông cũng nâng ly rượu lên với hiệu trưởng Tô: “Cha, con phải cảm ơn cha, cảm ơn cha năm đó đã dạy dỗ Tiểu Bác.”
Hiệu trưởng Tô đỏ mặt. “Đừng nhắc lại chuyện này, thành công này là của Tiểu Bác.”
Hiệu trưởng Tô nhớ lại khoảng thời trước đây ông cụ dạy dỗ Tiểu Bác, ông cụ không khỏi cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, giống như mới ngày hôm qua vậy.
“Con vẫn phải cảm ơn cha.” Tô Chí Phong nói.
Tống Sở thì thầm vào tai Giang Bác: “Chúng ta phải cảm ơn ông nội.” bất kể họ có tự học hay không, ông nội thực sự đã đặt tâm mình vào việc dạy học cho họ, ông còn tìm mọi cách để đưa Tiểu Bác đến thành phố S mở mang.
Giang Bác bị khí nóng làm nóng lỗ tai, mặt đỏ bừng, đứng dậy cầm ly rượu đi tới ông cụ Tô. “Cháu cảm ơn ông nội.”
Bây giờ hiệu trưởng Tô cũng không khách khí, trong lòng tràn đầy vui sướng, mắt mang theo ý cười.
Hiếm khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của ông cụ có sự thay đổi lớn như thế. Những người con trai và con dâu của nhà họ Tô ai nấy cũng đều ngạc nhiên.
Bọn họ thầm nghĩ, thật khó để ông cụ có được vẻ mặt vui vẻ như thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-260.html.]
Mã Lan cười nói: “Nhìn cha cười vui vẻ chưa kìa, cha thật thiên vị nha, xem ra vị trí cháu trai và con trai trong lòng cha đúng là không giống nhau.”
Bà nội Tô cười nói: “Ai dám coi thường Tiểu Bác nhà chúng ta? Ai dám đấu lại nó?"
Tô Chí Cường và Tô Chí Quốc cũng nở nụ cười.
Tô Chí Cường nói: “Bọn con đều công nhận rằng mình không giỏi như Tiểu Bác, chắc chắn là như vậy.”
Chị dâu cả Từ Mỹ Lệ hét lên: “Mẹ à, con đã tin điều đó từ lâu rồi. Con biết Mã Lan sẽ dạy được con cái mà, nhìn xem con trai và con gái đều được dạy dỗ rất tốt.”
Chị dâu thứ hai Phùng San cũng khẽ mỉm cười: “Đúng vậy.”
Lần này bà ta hoàn toàn không có ý định tranh cãi gì cả, mặc dù trong lòng bà ta phục Mã Lan nhưng ít nhiều vẫn có một chút ghen tị.
Nếu như lúc trước bà ta luôn muốn khoe khoang con của mình, thì bây giờ bà ta không có suy nghĩ đó nữa. Khoảng cách giữa hai người thực sự vô cùng lớn, bản thân bà ta cũng biết rằng con mình sẽ không thể theo kịp Giang Bác.
Lần này bà ta thực sự bị thuyết phục.
Sau bữa tối, mấy đứa trẻ vây quanh Giang Bác.
Tô Bảo Cương nói: “Em ba, anh thực sự hâm mộ em, người làm anh như anh thực sự quá xấu hổ.”
Tô Bảo Lương cũng trịnh trọng nói: “Tiểu Bác, những việc em làm, anh thấy Sở Sở nói rất đúng, đều rất tốt.”
Tô Bảo Phương và Tô Bảo Minh che miệng cười.
Bọn họ ít căng thẳng nhất, cuối cùng, ai cũng cảm thấy tự hào khi có người anh em như vậy, sau này ra ngoài, luôn có thể tự hào trước mặt những đứa trẻ khác.
Tống Sở hiểu suy nghĩ của bọn họ, dù sao cô cũng là người từng trải vì vậy cô nhẹ nhàng an ủi bọn họ: “Đừng nản lòng, tuy chúng ta không giỏi bằng anh Tiểu Bác, nhưng chúng ta đều có chuyên môn riêng của mình, sau này chúng ta sẽ cùng nhau viết sách nhé.”