Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 256

Cập nhật lúc: 2024-09-29 21:21:04
Lượt xem: 16

Chương 256:

Giang Bác lo lắng rằng nếu cậu bé không thể viết xong cuốn sách mới, Sở Sở sẽ không có thời gian để đi cùng anh, vì vậy anh chỉ còn cách giúp cô viết. Những lúc như vậy, anh đặc biệt muốn có một chiếc máy tính, nhưng điều này không thể được thực hiện bằng cách chỉ thiết kế hình ảnh.

Bọn trẻ mỗi ngày đều ở trong sân nhà họ Tô nói chuyện rôm rả.

Từ Mỹ Lệ và những người khác đã để bọn trẻ ăn ở đây, nên cả bọn đều sẽ ăn ở nhà Mã Lan.

Mã Lan không ngại cực, bà còn ước có ai đó có thể chơi với con mình ở nhà, nhưng người mỗi ngày quay về nấu ăn đều là Tô Chí Phong. Ông phụ trách lớp dạy bù trong kỳ nghỉ hè, lớp học này thoải mái hơn bình thường nên ông có thể về sớm và nấu ăn.

Buổi trưa, cả gia đình quây quần bên bàn ăn, giọng nói của Mã Đại Trụ bỗng vang tới.

"Chị, chị, chúng em tới đây!"

Mã Đại Trụ hét lên phấn khích bên ngoài.

Tống Sở vội vàng chạy ra mở cửa, vừa chạy ra vừa gọi "cậu ơi", lúc mở cửa nhìn thấy đúng là cậu của mình càng mừng rỡ nói: "Cậu lớn, cậu nhỏ!"

"Ai u, Sở Sở nhà chúng ta lại lớn hơn rồi, để cậu xem con có tăng cân không nào."

Mã Tiểu Trụ ôm Sở Sở cười.

Tống Sở khá lúng túng.

Giang Bác không hài lòng trước hành động của cậu mình, lạnh lùng bước tới kéo Sở Sở xuống.

Mã Tiểu Trụ nhìn thấy Tiểu Bác, mỉm cười đặt Sở Sở xuống rồi nhấc cậu nhóc lên. "Cháu trai của đại đội Mã Gia nhà ta đây rồi! Hãy cho chú xem thử sự thông minh của cháu nào."

Giang Bác: "..."

“Bỏ thằng bé xuống!” Mã Đại Trụ không vui nói. “Đừng đem sự ngu xuẩn của mày lây cho Tiểu Bác.”

Mã Tiểu Trụ vội vàng đặt cháu trai xuống, sau đó lấy một thứ gì đó từ trong túi ra đưa cho mấy đứa nhỏ.

Chúng đều là những quả dại hái dọc đường.

TBC

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-256.html.]

Trong thời tiết nắng nóng này, có rất nhiều loại trái cây dại.

Tống Sở vui vẻ cầm trên tay nhỏ bé của mình, sau đó phân phát cho những đứa trẻ khác, bọn nhỏ trong thành phố vui vẻ đến mức không nỡ ăn món này.

Mã Lan nhìn hai người khiêng một đống đồ, hỏi: “Các cậu mang nhiều đồ như vậy, định làm gì đấy?”

"Cái này không phải của chúng em, là đại đội phân cho chị."

Mã Đại Trụ tự hào nói.

—-------

Mã Tiểu Trụ lấy đồ ra cho Mã Lan xem.

Lễ vật lần này thực sự rất nhiều, riêng lương thực đã nặng tới ba bốn mươi cân, hơn nữa còn đều là lúa mì mới, bình thường người ở nông thôn rất không nỡ ăn loại đồ tốt thế này.

Ngoài lương thực chính, còn có một số đặc sản vùng núi đã được sấy khô.

Ông ấy lấy tất cả ra và giải thích: “Đại đội trưởng nói, lần này nếu không có Tiểu Bác thì đại đội của chúng ta đã không có nhiều lương thực. Hơn nữa Tiểu Bác vẫn đang làm phân bón cho đại đội, cho nên không thể quên ân tình này được, cần phải gửi cho thằng bé một ít lương thực. Đại đội trưởng còn nói mong mọi người đừng chê ít, đây mới là vụ lúa đầu tiên trong năm nay, trước đó chỉ có một nửa số ruộng được sử dụng phân bón hoá học cho nên năng suất lúa mì vụ xuân không cao, thành ra không thể chia nhiều cho mọi người được, lương thực đợt sau sẽ cấp thêm cho mọi người một ít nữa.”

Mã Lan không nghĩ đến bản thân mình cũng được phân lương thực của đại đội.

Cuộc sống ở nông thôn khó khăn đến mức bọn trẻ còn không đủ ăn, nhưng họ vẫn gửi lương thực cho Tiểu Bác.

“Mọi người khách khí quá rồi.”

Tống Sở vui vẻ nói: “Đây đều là quà tặng cho anh em cháu sao? Mọi người muốn cảm ơn anh Tiểu Bác ạ?”

“Đúng vậy.” Mã Tiểu Trụ cười nói.

Hai mắt Tống Sở sáng ngời nhìn Giang Bác: “Anh Tiểu Bác, anh nghe thấy chưa! Mọi người đều cảm kích anh kìa, còn tặng đồ cho anh nữa, anh thật giỏi quá đi.”

Giang Bác có chút bối rối, không biết tại sao mọi người lại làm như thế.

Anh chỉ làm điều này vì Sở Sở chứ không phải vì bọn họ, Ủy ban huyện đã trả lương cho anh, vì thế những người này không cần phải làm như vậy.

Loading...