Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 234

Cập nhật lúc: 2024-09-29 21:14:00
Lượt xem: 18

Chương 234:

Cuối cùng Tống Sở cũng nhận được tiền nhuận bút của tập này, vì doanh thu của cuốn đầu tiên tốt nên nhà xuất bản trả cho cô cũng nhiều hơn so với lần trước. Tan học, bọn họ đến văn phòng trường của Giang Bác nhận tiền. Tổng cộng có sáu người, lần này cô nhận được 20 tệ.

Những đứa trẻ khác thì được chia hơn 10 tệ, Giang Bác được chia ít nhất vì anh không tham gia sáng tác chính nhưng anh đã hệ thống lại nhân vật nên mọi người đã góp mỗi người một tệ cho anh làm phí hỗ trợ, có thể nói chúng vô cùng tôn trọng nhân quyền.

Giang Bác: ".........."

Sau khi nhận được tiền, bọn trẻ đều rất vui, bàn bạc dành dụm tiền đề sau này mua đồ dùng học tập hoặc là mua ít sách đọc.

Tống Sở cất tiền đi: "Em muốn mua cho mẹ một cái đồng hồ, mọi người có biết một cái đồng hồ bao nhiêu tiền không?"

Giang Bác nghe như vậy, vẻ mặt trầm xuống ngay lập tức. Rõ ràng đã đồng ý mua phòng thí nghiệm cho anh mà!

Tô Bảo Cương nói: "Anh biết đồng hồ giá bao nhiêu nè, mẹ anh có một cái, 220 tệ. Nhưng phải có phiếu mua đồng hồ. Em có phiếu mua đồng hồ không?"

Tống Sở lắc đầu.

Tô Bảo Phương nói: "220 thì có là gì, mẹ em mua một cái hơn 300 tệ. Thấy bảo là đồng hồ loại một."

Đồng hồ mà còn phân cấp bậc.

Đương nhiên Tống Sở muốn mua cho mẹ cái tốt nhất, nhưng cô chắc chắn mua không nổi, chỉ có thể liệu sức mà mua. Cô cảm thấy mẹ cũng sẽ không ghét nó.

TBC

Chỉ là phiếu mua đồng hồ không dễ kiếm: "Làm thế nào để có được phiếu mua đồng hồ?"

"Chắc từ cơ quan phát, bọn anh cũng không biết nữa. Dù sao cũng rất khó kiếm. Mẹ anh nhờ bạn giúp." Tô Bảo Cương nói.

Tống Sở nhéo nhéo ngón tay nhìn về phía Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, chúng ta có thể đến huyện lấy không?"

Giang Bác không nói gì, chỉ hừ một tiếng không để ý tới cô.

Tống Sở: "......."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-234.html.]

Đương nhiên bọn trẻ không thể cho Tống Sở phiếu mua đồng hồ nhưng ngỏ ý có thể cho Tống Sở mượn tiền. Mặc dù bọn chúng cũng rất quý tiền nhưng so với tình bạn với Sở Sở, bọn chúng vẫn có thể miễn cưỡng cho mượn.

Tống Sở từ chối: "Tự em để dành là được rồi, em không cần tiền của mọi người." Trước đó, cô cũng để dành được một ít, đã được mấy chục tệ.

Tiếp tục tiết kiệm là được. Cùng lắm thì viết một quyển sách mới.

Tống Sở dặn bọn chúng không được nói ra, phải giữ bí mật, cô muốn tạo bất ngờ cho mẹ. Đám Tô Bảo Cương che miệng, tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không tiết lộ.

Chờ đám Tô Bảo Cương vừa rời đi, Tống Sở đã hỏi Giang Bác: "Anh Giang Bác, anh không vui sao?"

Giang Bác nghiêm mặt, nghiêm túc nói: "Em đã nói là sẽ mua phòng thí nghiệm."

Tống Sở gật đầu: "Đúng vậy, em nhớ rõ mà."

"Em mua đồng hồ cho mẹ sẽ không còn tiền." Trong giọng nói lộ ra chút tủi thân.

Tống Sở chợt hiểu ra, ngạc nhiên nói: "Ý anh là chuyện này sao, nhưng mà ý nghĩ ban đầu của em là mua đồng hồ cho mẹ, sau đó mới dành cho anh. Sau khi mua đồng hồ cho mẹ xong sẽ chuẩn bị tiền mua phòng thí nghiệm cho anh. Hơn nữa, phòng thí nghiệm của anh cần rất nhiều tiền, chút tiền đó cũng không đủ mà."

Giang Bác rất buồn bực, bây giờ tiêu hết tiền rồi, vậy thì lại càng không đủ.

"Dùng tiền của anh mua đi."

Tống Sở: "... Vậy không phải đều giống nhau sao? Tiền của anh cũng có thể dùng để mua phòng thí nghiệm mà."

Giang Bác kiên quyết nói: "Không giống nhau, em đã đồng ý mua phòng thí nghiệm cho anh rồi."

Tống Sở tỏ ra rất đau đầu, tính tình tiến sĩ đôi khi rất giống đứa con nít thích làm nũng. Nói đạo lý cũng không thông, cho dù như thế nào cũng phải nghe theo.

Trong đầu cô xoay chuyển, đột nhiên nảy ra ý nghĩ: "Anh Tiểu Bác, em thấy chúng ta có thể không cần tốn tiền mua phòng thí nghiệm. Hiện tại em có rất nhiều vàng, sau này có thể đổi thành tiền."

"Không giống nhau, không phải do em kiếm." Giang Bác rất nghiêm túc, đối với chuyện này anh thật sự rất cố chấp.

Chính anh cũng không rõ mình đang tranh luận cái gì, chỉ thấy tiền Sở Sở kiếm được, người cô nghĩ tới đầu tiên lại là mẹ mà không phải anh thì liền thấy hơi khó chịu.

Loading...