Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 223

Cập nhật lúc: 2024-09-28 08:32:07
Lượt xem: 15

Kết quả chờ sau khi Giang Bác bị hiệu trưởng Tô lôi từ trong phòng sách ra, đứa nhỏ này nói thẳng: "Sau khi biểu diễn xong, mấy người sẽ về sao?"

Sở trưởng Cao: “... Cậu thật sự không muốn đến chỗ chúng tôi sao? Bên chỗ chúng tôi có rất nhiều cơ hội học tập, cam đoan không trì hoãn sự phát triển của cậu, trợ cấp đãi ngộ cũng không tệ."

Giang Bác lắc đầu.

Tống Sở nói: "Ông bác này, ông không nên ép anh Tiểu Bác của chúng cháu. Dù anh Tiểu Bác ở chỗ này, cũng sẽ làm ra thứ gì đó, anh ấy vẫn đang cống hiến, là người tư tưởng nhận thức rất cao."

Huyện trưởng Lữ nói: "Đây là em gái của cậu ấy, quan hệ anh em rất tốt."

Giang Bác lườm ông ta một cái.

Huyện trưởng Lữ lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

Sở trưởng Cao chỉ có thể kìm nén suy nghĩ trong lòng, nói: "Nếu không, trước tiên biểu diễn một lần, chuyện sau đó đợi lát nữa nói?"

Giang Bác nói: "Nói trước." Nhỡ may biểu diễn xong, người này lại ép buộc anh thì làm sao bây giờ?

Ý là, nếu như nói chuyện không tốt, người ta sẽ tỏ ý không biểu diễn cho ông ta.

Huyện trưởng Lữ lại buông tay: "Nhìn xem, tôi đã nói, đứa nhỏ này tính tình bướng bỉnh, cứ dựa theo ý tôi mà làm. Hơn nữa, nếu cậu ấy thật sự có năng lực kia, cậu ấy còn cần đến chỗ của các ông sao? Một mình cậu ấy cũng làm ra kỹ thuật kia."

Sở trưởng Cao nhất thời bị nói không thể phản bác.

Nói như vậy, nếu không phải trùng hợp, mà thật sự tài giỏi như vậy, vậy đúng là không cần đến phòng thí nghiệm bọn họ.

Cuối cùng lòng hiếu kỳ vẫn chiến thắng, Sở trưởng Cao nói: "Được, cậu biểu diễn xong, chúng tôi sẽ đi."

Dù sao sau này còn có thể đến.

Phương pháp biểu diễn chắc chắn không phải để Giang Bác phát minh ra một thứ ngay tại chỗ này, coi như phát minh ra, Sở trưởng Cao cũng không biết có chính xác không.

Cho nên Sở trưởng Cao dứt khoát đưa thông số của một cái động cơ bọn họ phát minh trước đó cho Giang Bác, cái động cơ này rất lạc hậu, đã đưa vào sử dụng, cho nên cũng không cần giữ bí mật.

Để Giang Bác dùng cái thông số này tiến hành suy luận ngược lại, đưa ra dữ liệu ban đầu.

Sở trưởng Cao lại đưa một chồng giấy nháp, một cây bút cho Giang Bác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-223.html.]

Giang Bác nhìn qua những tài liệu này.

Ghi nhớ từng thông số trong đầu.

Hiệu trưởng Tô liếc mắt nhìn số liệu lít nha lít nhít kia, lập tức đau đầu, có chút lo lắng, không biết cháu trai nhà mình có thể làm được không, ông cụ luôn cảm thấy rất mơ hồ.

Ngược lại Tống Sở một chút cũng không sốt ruột, trong lòng cô, không có gì tiến sĩ không làm được. Ngay cả khi tiến sĩ nhỏ đi, đầu óc cũng không thay đổi.

Suốt hai tiếng đồng hồ, Giang Bác thỉnh thoảng sẽ khép hờ con mắt, sau đó mở ra, viết mấy con số trên giấy, sau đó tiếp tục nhắm lại.

Giả vờ giả vịt.

Không sai, chính là đang giả vờ. Bộ não của anh bị sức mạnh tinh thần không ngừng khai phá, loại cấp bậc số liệu này, anh hơi đẩy vào trong đầu một chút là có thể lại đi ra.

Chẳng qua từ phản ứng ngày hôm qua khi đến xem của người này, năng lực quá cao cũng không được, cho nên anh chỉ có thể giả vờ bình thường một chút.

Làm một người bình thường trong mắt người khác không có gì lạ.

Cho nên sau hai tiếng đồng hồ, Giang Bác viết kín một trang giấy rồi đưa số liệu cho Sở trưởng Cao.

Sở trưởng Cao vội vàng nhận lấy xem.

Cũng không cần xem hết, chỉ cần nhìn mấy cái số liệu quan trọng. Sau khi xem xong vẻ mặt sợ hãi, đầu trống rỗng.

Tai nghe không bằng tận mắt mình nhìn thấy sự đáng sợ kia.

Loại năng lực tính toán này, quả thực vượt xa tưởng tượng của ông ta, có chút không khoa học.

Bộ não của con người thật sự có thể có loại khả năng tính toán này sao?

TBC

Chuyện này, nếu không phải tận mắt thấy, Sở trưởng Cao thật sự thế nào cũng không tin.

Hiệu trưởng Tô và Huyện trưởng Lữ đều khẩn trương nhìn ông ta, hiệu trưởng Tô hỏi: "Sở trưởng Cao, sao rồi, cháu của tôi tính đúng không?"

Sở trưởng Cao chăm chú nhìn chằm chằm Giang Bác, giọng nói hơi run rẩy: "Thiên tài, quả thực là thiên tài trong thiên tài."

Giang Bác: “...”

Loading...