Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 217

Cập nhật lúc: 2024-09-28 08:30:32
Lượt xem: 19

Tống Sở kích động đỏ mặt: "Thật là đẹp!"

Cô chưa từng có loại đồ chơi này.

Trước kia tiến sĩ từng làm đồ chơi cho cô, nhưng làm toàn là người máy nhỏ. Biết nói chuyện, biết cử động, nhưng không đẹp mắt như thế này.

TBC

Giang Bác nhìn vẻ mặt vui mừng của Tống Sở, mím môi một cái.

Nhưng khi hỏi giá cả thử, Tống Sở lại tặc lưỡi, quá đắt! Chỉ là đồ vật nhỏ bé thôi mà đắt như vậy!

"Cha, không cần, con không thích."

"Sao lại không cần chứ?"

"Quá đắt, bao nhiêu đây có thể mua cho mẹ Mã Lan một bộ đồ Lenin. Con cảm thấy nó không đáng, con muốn mua cái khác."

Mã Lan cười nói: "Không sao, Sở Sở nhà chúng ta cũng là người kiếm được tiền, chúng ta sẽ dùng tiền con kiếm để mua, mỗi đứa trẻ thành công đều nên mua cho mình một món quà kỷ niệm đáng giá."

Mã Lan cảm thấy điều quan trọng trong việc chăm sóc đứa nhỏ, là cho chúng những thứ yêu thích trong điều kiện cho phép. Ký ức tuổi thơ là ký ức quý giá nhất trong cuộc đời, phải cố gắng hết sức để bọn nhỏ vui vẻ. Đặc biệt là đứa nhỏ nhà mình còn nghe lời hiểu chuyện như thế, hoàn toàn không cần lo lắng bị chiều hư.

Tống Sở nghe vậy, lên tiếng: "Nhưng anh Tiểu Bác cũng không mua quà cho riêng mình mà."

Giang Bác nói: "Anh có xe."

“...”

Tống Sở thực sự thích nó, nũng nịu bóp đầu ngón tay: "Vậy, con mua. Chỉ mua một cái này, về sau con sẽ tiết kiệm tiền."

Tô Chí Phong vui vẻ móc tiền lấy phiếu, đặt búp bê vào trong n.g.ự.c Tống Sở.

"Thật là đẹp." Tống Sở thích thú sờ lên.

Lúc cô sinh ra, đã là mạt thế. Cho nên rất nhiều đồ vật trước mạt thế, cô đều chưa từng thấy.

"Anh Tiểu Bác, chúng ta chơi chung, lúc ngủ thì đặt ở trên giường."

Giang Bác cho cô một ánh mắt ghét bỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-217.html.]

Trong lòng có chút mê mang, thứ này không thể cử động cũng không thể nói chuyện, một chút trí tuệ cũng không có. Trước đây làm những thứ kia cho Sở Sở, cũng chưa từng thấy cô thích như thế, còn muốn ôm đi ngủ.

Cô gái nhỏ rốt cuộc đang suy nghĩ gì trong lòng?

Mã Lan cũng muốn mua cho Giang Bác thứ gì đó, nhưng Giang Bác từ chối, nghiêm túc nói: "Con có thể tự mình kiếm."

Anh cũng không phải người dựa vào Sở Sở và cha mẹ nuôi dưỡng.

Mã Lan xoa đầu của anh: "Con có bản lĩnh đi nữa, cũng vẫn là con trai của chúng ta!"

Tô Chí Phong cũng khẩn cầu: "Con trai, xin con cho cha một chút mặt mũi."

Giang Bác miễn cưỡng nói: "Được, mua cho con mấy cuốn sách tài liệu về phương diện hóa học sinh vật là được rồi."

Mã Lan tò mò hỏi: "Con muốn cái này làm gì, không phải con học vật lý sao?"

Giang Bác nói: "Sở Sở nói muốn làm phân hóa học, con học một chút." Thật ra hoàn toàn không cần học, nhưng anh còn phải giả vờ một tý. Thật phiền phức!

Tô Chí Phong và Mã Lan: “...”

Tống Sở nói: "Anh Tiểu Bác, em nói em học mà."

Giang Bác thành thật nói: "Chờ em học, có lẽ phải chờ rất nhiều năm sau."

Tống Sở: “...” Đầu óc thông minh thì ghê gớm lắm sao?

Tô Chí Phong ho khan một tiếng: "Con trai à, cái kia, con vẫn nên học chuyên môn thì tốt hơn, phương diện vật lý của con cũng rất tốt." Trước đó con của ông làm mấy cái hạng mục đều là phương diện vật lý, ông cảm thấy con trai có khả năng trời ban về phương diện này.

Giang Bác không phản bác, nhìn bọn họ, dùng ánh mắt kiên định của bản thân biểu đạt ra ý nghĩ kiên trì học tập của mình.

Tô Chí Phong sờ đầu của anh: "Đi, muốn thì mua. Dù sao con cũng còn nhỏ, học thêm chút kiến thức cũng tốt."

Thật ra sách về phương diện này, bên hiệu trưởng Tô cũng có, thế nhưng sách hiệu trưởng Tô có nhiều nhất vẫn là phương diện vật lý. Sách chuyên ngành về phương diện hóa học sinh vật khá ít, mà những kiến thức trên đấy cũng rất dễ hiểu.

Cũng may ở dưới cửa hàng bách hoá có bán sách, cho nên mua rất tiện.

Đứa nhỏ muốn học tập, Tô Chí Phong và Mã Lan không tiếc, vội vàng chọn lấy một chồng sách chuyên ngành hay.

Lúc này sách cũng không rẻ. Giang Bác nhíu mày nghĩ, thật sự là bất tiện, ngay cả cái thư viện cũng không có.

Loading...