Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 191
Cập nhật lúc: 2024-09-28 08:24:18
Lượt xem: 22
Mã Lan nghe ông lão nói có chút mệt mỏi: "Hãy cho cháu một cái giá đi."
"Ông bà cũng không thật sự muốn tiền, tiền đối với ông bà mà nói chỉ là vật ngoài thân."
"Vậy ông muốn cái gì?"
"Lượng thực, ông bà cần lương thực để ăn. Các cháu xem thử thế này được không, nếu cháu cho chúng cho hai trăm cân lương thực thương phẩm và hai trăm cân lương thực thô, ngôi nhà kia sẽ là của các cháu."
Mã Lan mở to mắt khi nghe thấy cái giá.
Ông lão này cũng quá khôn khéo rồi!
Nhìn qua, số lương thực đấy đổi thành tiền không đáng bao nhiêu tiền, nhưng thời điểm này, cho dù có tiền cũng mua không được lương thực. Chỉ với lượng lương thực thương phẩm thôi đã đủ để cả nhà bà lấp đầy dạ dày mấy tháng, huống chi còn thêm 200 cân lương thực thô, đây là nghĩ bọn họ giống như địa chủ thời xưa sao.
Tống Sở cất giọng mếu máo: "Mẹ, nhà chúng ta còn không có mà ăn."
Mã Lan trả lời: “Đúng vậy, chúng ta ngay cả cơm ăn cũng không đủ ăn.” Sau đó bà lại cau mày nói tiếp: "Từ từ đã ông Lâm, đừng nói về giá cả, cháu phải nói cho ông biết về tình hình ngôi nhà đã. Trước hết, cửa sổ của ông chỉ được dán giấy, sau này chúng cháu còn phải chi tiền lắp kính thứ đấy mua không dễ chút nào, nhưng không có kính sẽ không có ánh sáng, hơn nữa nhà cũng cũ quá rồi, rất có khả năng bị dột, nó không phải nhà hai lầu mà chỉ là nhà trệt, sau này lỡ mưa dột chẳng lẽ bắt nhà cháu phải lấy xô hứng rồi đổ liên tục ư? Còn có cái giếng, thành thật mà nói, nó rất ẩm thấp! Hướng nhà cũng không tốt, tuy quay về hướng Nam nhưng gia đình chúng cháu thích nhà hướng Bắc hơn, con cái chúng cháu cũng không thích hợp với hướng nhà như vậy.”
Tống Sở cũng nói đỡ cho bà: "Đúng vậy, chúng cháu một chút cũng không thích ngôi nhà bên kia, nó có quá nhiều khuyết điểm…" Còn 'nhiều khuyết điểm' ở đâu thì cô không biết nói.
Tô Chí Phong và Giang Bác: "..."
Bà lão nằm trên ghế ho khan lên vài tiếng.
Ông lão Lâm đi tới vỗ lưng bà lão, nói: “Cháu chờ chút, bà lão nhà ông không được khỏe.” Sau đó quay đầu lại nói: “Chà, cháu vừa nói gì nhỉ, cháu không thích hướng nhà này phải không? Vậy thì cứ đổi cửa thôi, dù sao cũng chỉ là đổi sân trước thành sân sau, sợ giếng ẩm thấp thì cứ lấp miệng lại, lỡ như nhà bị dột thì ông sẽ sang đổ nước giúp cho cháu, còn cái kính… ông cụ nhìn lại vào cửa sổ nhà mình: “Hay là cháu tháo kính nhà ông xuống dùng được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-191.html.]
Mã Lan: "..." Gặp cao thủ rồi, không hổ danh là một nhà tư bản.
Tống Sở há hốc mồm, nhớ tới lời Thư ký Lý nói trước đó, đây là một nhà tư bản thông minh.
Thật sự thông minh nha, đến cô còn không biết phải trả lời lại như thế nào.
Tống Sở thấp giọng nói: "Mẹ, cứ nói thẳng đi, chúng ta không mua nổi."
Mã Lan mím môi, nói với ông lão Lâm: "Ông Lâm, cái giá mà ông muốn cho căn nhà này quá đắt, nhà chúng cháu thực sự không mua nổi, ai có thể thu mua được lượng thức ăn như ông muốn chứ? Cháu nói thẳng nhé, nếu ông cứ khăng khăng muốn thế sẽ không ai dám mua nhà của ông đâu."
Ông lão Lâm thấp giọng nói: "Nếu không có ai mua nó, vì vậy hãy để nó cùng ông bà đây xuống đất vậy."
"..."
TBC
Mã Lan khịt mũi: "Sở Sở, đi thôi, chúng ta mua không nổi căn nhà này, đừng nhìn nữa."
Tống Sở gật đầu, kéo Giang Bác rời đi. Kết quả, khi cô lao ra tới cửa cha mẹ vẫn còn chậm rì đi chưa đến.
"Cha, mẹ, nhanh lên."
Mã Lan thấp giọng: "… Con gái, đây chỉ là đang diễn, đừng nghiêm túc như thế chứ."
“Đợi đã.” Từ phía sau cuối cùng cũng truyền đến giọng nói mà Mã Lan muốn nghe.
Bà lão vừa nãy vẫn luôn ho sặc sụa nói: "Bà hiểu rồi, đây cũng là số mệnh, căn nhà bên kia vẫn là bán cho cháu đi."
Mã Lan quay đầu nói: "Giá của căn nhà kia quá cao, cháu thật sự mua không nổi, chắc bà cũng biết rõ hiện nay làm gì có ai có thể một lần xuất ra nhiều lương thực đúng không, huống chi là hai trăm cân, ngay cả hai mươi cân cũng chưa chắc đã có đủ ngay."