Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 182
Cập nhật lúc: 2024-09-28 08:15:16
Lượt xem: 17
Vào buổi tối, sau khi Mã Lan về nhà, trong lúc cả gia đình ngồi quanh bàn uống súp xương nóng và ăn bánh nướng, bà liền kể cho người nhà nghe về những gì đã xảy ra trong xưởng.
Tô Chí Phong cười và nói: "Ý kiến này hay đấy, công xưởng thép của chúng ta ở huyện Bình An có khá nhiều chuyện xưa, phòng hồ sơ của trường tôi vẫn còn lưu giữa ít tài liệu, đến lúc đó tôi giúp bà tìm một chút."
Tống Sở vui vẻ nói: "Mẹ, ý tưởng của con thật sự có ích sao?"
Mã Lan khen ngợi nói: "Đương nhiên, con giúp mẹ rất nhiều, mẹ lấy được cảm hứng từ con đấy."
Tống Sở cảm thấy vô cùng có cảm giác thành tựu: “Vậy sau này con sẽ nghĩ ra nhiều ý tưởng mới hơn nữa."
Mã Lan xoa đầu cô, sau đó hỏi Giang Bác: “Tiểu Bác, trong công xưởng mẹ đều đang bàn tán việc xưởng máy móc hợp tác cùng công xưởng thép, họ còn nói muốn bên xưởng thép cung cấp nguyên liệu cho xưởng máy móc, con đã nghĩ ra động cơ gì sao?" Bà khá lo lắng, dường như mọi người đều rất quan tâm đến chuyện này, mặc dù ai cũng vội vàng còn 'nhân vật chính' là con trai bà lại có vẻ không quan tâm mấy, nhưng bà luôn cảm thấy đau lòng cho con trai, đúng vậy, bà lo lắng đứa nhỏ sẽ bị ép đến kiệt sức.
Giang Bác húp một ngụm canh nói: “Phải mấy ngày nữa con mới có thể chắc chắn."
"Tại sao vậy?"
TBC
“Mấy ngày gần đây tuyết rơi dày đặc, không lái xe được, cũng không ra ngoài được.” Bên ngoài tuyết dày đến mức có thể chôn vùi cả một chiếc xe.
Hiện tại Tống Sở cũng không có yêu cầu cao hơn đối với Giang Bác, đối với một con cá mặn việc đồng ý hỗ trợ đã quá giới hạn rồi, hơn nữa cô cũng sợ lạnh nên giải thích giúp: “Mẹ, người đi trước hay nói 'một năm lo liệu ở đầu xuân', bây giờ vẫn là mùa đông chúng ta đừng nôn nóng quá, đợi đến mùa xuân hãy cố gắng, con đã thoả thuận với anh Tiểu Bác rồi học kỳ sau sẽ nhảy một lớp."
Tô Chí Phong không nhịn được lập tức bật cười, bản thân ông là giáo viên, nhưng khi nghe con gái nói câu này cũng không nhịn được nói: "Con gái, đúng là 'một năm lo liệu ở đầu xuân', nhưng con nói như vậy, giáo viên của con mà nghe được sẽ rất tức giận đấy."
Mã Lan cũng dở khóc dở cười, cảm thấy lời mình cùng con gái nhỏ mới nói vừa nghiêm túc vừa rất giống đùa giỡn: “Đúng vậy, Tiểu Bác nhà chúng ta không cần lo lắng, cha mẹ là người lớn, trời có sập cha mẹ cũng sẽ gánh thay con.”
Giang Bác đương nhiên sẽ không để cho cha mẹ mình gánh vác trách nhiệm về mình, nghiêm túc nói: "Cha mẹ yên tâm, trời sẽ không sập đâu ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-182.html.]
Tuyết vẫn không ngừng rơi, mặc dù Giang Bác đã hoàn thành bản vẽ sơ bộ nhưng cũng không ra khỏi cửa, thay vào đó mỗi ngày ở nhà xem Tống Sở và đám nhóc viết truyện, thỉnh thoảng còn giúp viết một chút.
Đợi đến ngày hai mươi tháng một, khi tuyết ngừng rơi, Giang Bác mới mang balo lái xe ra ngoài.
Xe của anh tuy đã chạy nhiều lần trên đường, nhưng mỗi lần lái ra khỏi cửa vẫn không khỏi thu hút nhiều ánh mắt.
Dưới con mắt của mọi người, Giang Bác nhanh chóng lái xe đến Tòa thị chính.
Người gác cửa há miệng nhìn cậu nhóc trên xe một hồi lâu mới hoàn hồn đi tới mở cửa, để cậu nhóc lái xe vào.
Giang Bác lễ phép cảm ơn: "Cảm ơn ông Trương."
Ông Trương trả lời: "Tiểu Bác, cháu tới rồi, Huyện trưởng Lữ mỗi ngày đều nhớ tới cháu đấy."
Giang Bác gật đầu: “Bây giờ cháu đi tìm bác ấy ngay đây ạ."
Nhìn thấy Giang Bác rời đi, ông Trương mặt đầy cảm khái, thế giới đã thực sự thay đổi rồi, một đứa trẻ cũng có thể có tiền đồ cao như vậy.
Huyện trưởng Lữ quả thực luôn nhắc tới Giang Bác.
Mặc dù Giang Bác đã đồng ý giúp chế tạo động cơ trong kỳ nghỉ đông, nhưng mà rất lâu rồi cậu nhóc kia vẫn chưa tới tìm ông ta một lần nào.
Tuy ông ta rất muốn tìm Giang Bác, nhưng bởi vì lần trước cậu nhóc đã cảnh báo ông ta không được tới nhà tìm cho nên ông ta cũng không có chủ động đi, mà chỉ thu thập một số thông tin từ miệng hiệu trưởng Tô, qua miệng ông cụ biết được Giang Bác đã vẽ xong bản phác thảo.
Huyện trưởng Lữ biết người làm nghiên cứu đều cần có một khoảng thời gian, vì vậy ông ta không vội vàng tìm Giang Bác, thay vào đó, ông ta yêu cầu xưởng máy móc bên kia lên tin thần chuẩn bị sẵn sàng vào công việc bất cứ lúc nào.