Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 181
Cập nhật lúc: 2024-09-28 08:15:03
Lượt xem: 12
Ngay cả chú Huyện trưởng cũng khen ngợi anh Tiểu Bác nhà chúng ta."
Tô Bảo Minh lập tức ủng hộ: "Đúng vậy, anh Tiểu Bác của chúng ta là đứa trẻ tuyệt vời nhất!"
Tô Bảo Phương nói: "Em ấy là đứa trẻ duy nhất có một chiếc xe hơi!"
Tô Bảo Lượng khao khát nói: “Em ấy là giấc mơ của anh."
Tô Bảo Cương sờ sờ đầu của mình: “Đây không phải chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi sao, phản ứng lớn như vậy làm gì."
Giang Bác nhìn bọn nhỏ thêm một cái liền quay lại tiếp tục làm việc, anh đương nhiên có niềm tin, niềm tin của anh là sống cùng với Sở Sở.
Bọn nhỏ đều bận rộn với sự nghiệp của chúng, Mã Lan ở trong cơ quan cũng không nhàn rỗi.
Bây giờ trời trở lạnh, công việc trong công đoàn rất nặng nề.
Bụng của công nhân không có mỡ, họ không thể chịu lạnh và dễ đói, cơ thể cũng không có nhiều động lực.
Chủ tịch công đoàn Lưu liền giao nhiệm vụ cho các đồng chí trong công đoàn đi khích lệ tinh thần hăng hái của công nhân, để họ có thêm nhiều động lực.Luyện thép là nhiệm vụ quan trọng liên quan đến kiến thiết quốc gia, không có sắt thép thì những nơi khác không xây dựng được, cuối cùng còn bày tỏ: "Khó khăn chẳng qua là tạm thời, dù có thắt lưng buộc bụng chúng ta vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ luyện thép."
Chủ tịch công đoàn Lưu ra lệnh một tiếng, các đồng chí trong công đoàn liền bận rộn cả một ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-181.html.]
Ngay cả Từ Mỹ Lệ cũng không thể lười biếng, mỗi ngày chạy qua lại giữa xưởng và mỏ để cổ vũ, động viên mọi người.
Chủ nhiệm Hồ, người lãnh đạo trực tiếp của Mã Lan còn yêu cầu bà viết một bài cổ động để khuyến khích công nhân.
Mã Lan nói: “Mấy lời cổ động của chúng ta đều được đăng mỗi ngày, có thể bởi vì công nhân đã thấy nó quá nhiều nên không tạo được tác dụng thúc đẩy họ."
Chủ nhiệm Hồ lo lắng nói: "Vậy chúng ta phải làm sao đây, hiện nay là thời điểm khó khăn của chúng ta, công đoàn của chúng ta cũng không thể ăn cơm chùa, chúng ta phải nghĩ biện pháp khích lệ tinh thần nhiệt tình của công nhân."
Mã Lan nhớ tới bài viết gần đây của Tống Sở, bà có linh cảm nói: "Lịch sử của công xưởng chúng ta khá lâu đời, mỗi phân xưởng đều có một câu chuyện lịch sử cảm động, chúng ta hãy tổng hợp những câu chuyện xưa viết thành câu truyện, để những người công nhân thấy được sự khó khăn khi bắt đầu xây dựng công xưởng và cảm động họ bằng những việc làm của người tiên phong, tôi nghĩ dùng thế hệ đời trước động viên họ sẽ thích hợp hơn, dù sao chúng ta vẫn luôn có ý niệm hướng về những người đi trước để học hỏi, không muốn học cùng bạn bè ngang hệ."
TBC
Chủ nhiệm Hồ nghe vậy, lông mày giãn ra một chút: “Cái này nghe cũng được, Mã Lan, bà quả nhiên là người có tài, ngay cả những chuyện như vậy mà cũng nghĩ ra được."
Mã Lan không dám nhận công, cười nói: "Kỳ thực, đây là ý tưởng tôi học được từ con gái tôi đấy, gần đây con bé đang viết tiếp một cuốn sách nữa, cũng đang viết về phương diện này."
Nói đến những đứa con của nhà Mã Lan, chủ nhiệm Hồ ghen tị với bà: "Bà nói xem, con cái nhà bà sao đều có tiền đồ như vậy hả, tôi nghe nói gần đây xưởng máy móc muốn tới trong xưởng của chúng ta tìm vật liệu thép, hình như đang có ý định sản xuất ra sản phẩm mới, tôi còn nghe được chính là con trai nhà bà làm ra."
Đối với chuyện của Giang Bác, Mã Lan không dám công khai khắp nơi, mập mờ nói: “Chuyện này tôi cũng không biết, hiện tại tôi bận rộn công việc nên không quá để ý đến con cái ở nhà. "
Chủ nhiệm Hồ nói thẳng: "Dù là gì đi nữa, tôi cũng sẽ giao công việc này cho bà, Mã Lan, tôi kỳ vọng rất cao vào bà, buổi học bổ túc ban đêm bà cũng đến đi."
Mắt Mã Lan lập tức sáng lên, bà vui mừng khôn xiết: "Chủ nhiệm Hồ, tôi hứa sẽ làm tốt công việc này, tôi sẽ xứng đáng với sự bồi dưỡng của công đoàn đối với tôi."