Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 179

Cập nhật lúc: 2024-09-28 08:14:40
Lượt xem: 20

Nhưng ông ta vẫn khá hài lòng, vì ông biết rõ động cơ quan trọng hơn nhiều so với những con ốc vít.

Nếu Giang Bác có thể sản xuất những sản phẩm có hiệu suất tương đương với động cơ mà họ đang sử dụng, công xưởng của họ sẽ thực sự thay đổi.

Ngay lúc này, sau một ngày làm việc vất vả Hiệu trưởng Tô lập tức chạy đến nhà con trai thứ ba.

Ông cụ đã dồn hết chút sức lực về già để cống hiến vào việc cải tiến xe cho huyện, vừa xong việc, nghe nói cháu trai của mình có xe liền bất chấp thời tiết khắc nghiệt để đến xem.

Sau khi nhìn thấy chiếc xe của Giang Bác, ông cụ không khỏi phấn khích.

Đợi một hồi lâu, cuối cùng cũng đợi được Giang Bác về, ông cụ thật sự muốn thảo luận với Giang Bác về kỳ tích chế tạo xe ô tô cho huyện của cậu nhóc.

Giang Bác biết ý định của ông cụ lập tức nói rằng mình đã nói chuyện với Huyện trưởng Lữ.

TBC

Hiệu trưởng Tô nói: “Vậy hai người đã nói gì?”

“Sau kỳ nghỉ đông sẽ bắt đầu sản xuất động cơ ạ.”

Hiệu trưởng Tô lại hỏi: “Tại sao lại là động cơ mà không phải xe, hơn nữa tại sao lại phải đợi đến sau kỳ nghỉ đông?”

Tống Sở không thể để cho người khác biết về tâm tư cá mặn của anh Tiểu Bác nên vội vàng giải thích: “Ông nội, anh Tiểu Bác vẫn là học sinh, chúng cháu nên chuyên tâm học tập, chúng cháu đã bàn bạc với nhau sau kỳ nghỉ đông sẽ viết tiếp một cuốn sách nữa, còn anh Tiểu Bác sẽ làm việc.”

Hiệu trưởng Tô: “…” Bản thân là giáo viên lại còn là hiệu trưởng, nếu mà để bọn trẻ không đi học mà đi làm thì thật sự không ra gì cả, vì vậy ông cụ nghiêm túc gật đầu. “Được, các cháu tự sắp xếp.”

Sau đó ông cụ dừng lại hai phút rồi nghiêm túc nói: “Vậy có thể ở cùng ông nội không? Ông nội cũng muốn học thêm một chút kỹ năng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-179.html.]

Giang Bác gật đầu đồng ý, dù sao cũng phải nhờ đến ông nội, anh chỉ có ý định thiết kế thôi.

Sau khi nói chuyện với Huyện trưởng Lữ và ông nội Tô, Giang Bác không quá quan tâm về chuyện công xưởng sản xuất nữa, hàng ngày anh vẫn cùng Sở Sở lái xe đến trường.

Sau vài ngày cảm thấy mới lạ, bọn trẻ đã không còn ầm ĩ như trước nữa, nhưng chúng vẫn nhìn Tiểu Bác lái xe và Sở Sở ngồi trong xe một cách đầy ghen tị.

Sở Sở và Giang Bác thì lại thấy không vui vẻ chút nào vì gió bắc rất lạnh, hai người không muốn đi ra ngoài chút nào.

Cho đến khi kết thúc kỳ thi cuối năm, nhưng thăng trầm này cuối cùng cũng kết thúc.

Tống Sở và Giang Bác đã bàn bạc vào học kỳ tới cô sẽ nhảy một lớp để lên thẳng lớp năm, cô đã tự học xong tất cả các kỳ học kế tiếp vì vậy không cần lãng phí thời gian ở lớp ba nữa.

Quan trọng nhất là bởi vì trường cấp hai ở gần nhà hơn, cho nên cô muốn tốt nghiệp tiểu học sớm để nhanh chóng lên cấp hai.

Giang Bác không phản đối, anh cũng không muốn Sở Sở ở lại với những đứa trẻ đó nhiều.

Mạc dù đang trong kỳ nghỉ đông, nhưng Tống Sở với Tô Bảo Cương vẫn vô cùng bận rộn.

Trước đó hai người đã chuẩn bị dần cho cuốn sách thứ hai, hiện tại đã hoàn thành dàn ý chính và chủ đề. Nhưng vì tập trung vào hoàn thành kỳ thì cuối kỳ nên cô vẫn chưa bắt đầu viết nội dung, giờ mới bắt tay vào làm.

Trong khi cô đang viết, thì Giang Bác cũng đang vẽ ở nhà.

Anh tuyệt nhiên không có ý định tự mình hướng dẫn người khác, cùng lắm chỉ là anh đưa ra thông số cho bản vẽ và họ tự làm.

Giang Bác tương đối quen thuộc với máy móc ở công xưởng, nên anh biết rõ người ở đấy chỉ có thể làm ra vật liệu có hạn, hơn nữa, chỉ cần nhìn vào vật liệu tạo nên chiếc xe của mình, anh càng chắc chắn nguyên vật liệu huyện có thể cung cấp được cũng không quá hữu dụng.

Quan trọng hơn, bản thân anh cũng không muốn làm ra những sản phẩm kỹ thuật quá tiên tiến so với thời đại này, không chỉ quốc gia này không làm được mà còn có thể gây phiền phức cho anh.

Loading...