Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 174

Cập nhật lúc: 2024-09-26 22:33:57
Lượt xem: 17

Chiếc xe của cháu chỉ làm từ những nguyên liệu thô, và đó là một phần thưởng dành cho cháu nên chiếc xe đó là của riêng cháu, nó là một món đồ chơi nên không mấy ai quan tâm đến nó.”

Nghe xong Giang Bác mới hài lòng, điều anh ghét nhất là đối tác chây ỳ nợ nần.

Huyện trưởng Lữ lại nói tiếp: “Chiếc xe kia, nếu có thể cải tiến kỹ thuật thì có thể tăng tốc không?”

Giang Bác nghe ông ta hỏi như vậy thì suy nghĩ một chút. “Điều đó là không thể, nguyên liệu không đạt tiêu chuẩn, chạy nhanh động cơ sẽ cháy.”

“Nếu nguyên liệu đáp ứng được thì sao?”

Giang Bác nói. “Máy móc cùng công cụ của công xưởng không thể làm được điều đó.”

Huyện trưởng Lữ: “… Tiểu Bác, bác biết cháu là một đứa trẻ có năng lực, chúng ta thật sự không còn cách nào khác sao? Như cháu đã thấy, trong công xưởng sản xuất máy móc của chúng ta vẫn còn có những máy móc công cụ khác. Cái chúng ta thiếu chính là kỹ thuật, nguyên liệu của chúng ta cũng không ít, hơn nữa công xưởng thép ở huyện chúng ta cũng rất tốt, chỉ cần có kỹ thuật thì công xưởng sẽ luôn tồn tại.”

TBC

Giang Bác bình tĩnh nhìn ông ta và tự nghĩ, điều đó có liên quan gì đến anh sao?

Anh không muốn để ý đến công xưởng sản xuất máy móc đó ngay cả khi anh đã tạo ra một chiếc ô tô tệ như thế.

Huyện trưởng Lữ lại nhìn Mã Lan và Tô Chí Phong, cố gắng để những người làm cha mẹ như họ phối hợp.

Nhưng Tô Chí Phong lại nói. “Tiểu Bác có thể không làm được chuyện này, mặc dù nó chỉ là một đứa trẻ nhưng chúng tôi vẫn tôn trọng ý kiến của thằng bé.”

Mã Lan gật đầu.

Họ vừa mới làm cha mẹ chưa lâu, chưa học được kỹ năng bắt con cái nghe lời bố mẹ, chỉ học được kỹ năng tôn trọng ý kiến của con cái, chỉ cần bọn trẻ hạnh phúc là được.

Bọn trẻ có năng lực hơn họ nên họ không có mặt mũi nào bắt chúng phải nghe lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-174.html.]

Huyện trưởng Lữ nói: “Hai vị đồng chí, nhiệm vụ phát triển tổ quốc tuy rất gian nan nhưng chỉ cần chúng ta có năng lực, nhất định phải nỗ lực hết mình.”

Cả hai nghe vậy cảm thấy có chút chột da, lại nhìn Giang Bác.

Mã Lan khẽ hỏi: “Tiểu Bác, con nghĩ sao?"

“Con rất bận, con không có thời gian và cũng không muốn làm.” Vài câu đơn giản đó đã hoàn toàn từ chối Huyện trưởng Lữ, sau đó anh còn nói thêm. “Hơn nữa, con cũng không thể làm được điều đó.”

Huyện trưởng Lữ không tin, cậu nhóc nhất định có cách.

Ông ta lại nhìn Tống Sở, ông ta biết tình cảm anh em họ vô cùng tốt.

Lúc này Tống Sở còn đang trố mắt, cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, có phải Huyện trưởng Lữ đang muốn anh Tiểu Bác chế tạo ra một chiếc ô tô cho bọn họ không?

Nhưng anh Tiểu Bác không đồng ý.

Tống Sở là trợ lý của Tiểu Bác trong nhiều năm nên cũng là người hiểu rõ anh nhất, cô biết phải có lý do nào đó anh mới không muốn làm điều đó. Nếu đối phương không tìm ra lý do khiến anh phải làm điều đó thì anh sẽ không bao giờ làm, hoặc làm không cẩn thận.

Trước đây từng có một dự án bắt buột anh Tiểu Bác không được phép quay trở lại phòng thí nghiệm của mình để ngủ, nhưng anh đã làm trái nên họ đã bắt anh đi. Sau đó anh Tiểu Bác gần như đã cho nổ tung toàn bộ phòng thí nghiệm của những người kia, tất cả các máy tính trong phòng thí nghiệm đều bị anh làm hỏng nhưng anh không hề bị phạt vì mọi dữ liệu đều nằm ở trong đầu anh, tiếp đó anh còn yêu cầu được trở về phòng ngủ mỗi ngày, lịch trình làm việc cùng nghỉ ngơi cũng đều phải do anh sắp xếp.

“Tại sao chúng ta không để anh Tiểu Bác suy nghĩ thêm về điều này nhỉ?”

Huyện trưởng Lữ thấy Giang Bác không muốn làm, khiến ông ta cảm thấy vô cùng bất lực, nhưng mấy ai giữ được bình tĩnh trước những chuyện như thế này.

“Vậy ngày mai chúng ta lại nói chuyện này sau nhé?”

Giang Bác nghĩ đến chuyện ông là huyện trưởng ở đây và cũng cảm thấy khó chịu nếu như ngày nào ông ta cũng đến, vì vậy anh bất đắc dĩ gật đầu. “Ngày mai bác đến đón cháu.”

Loading...