Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 172

Cập nhật lúc: 2024-09-26 22:32:59
Lượt xem: 13

Mã Lan nghĩ, đây không phải là xe đồ chơi cho trẻ em ở trong sân chơi à? Chỉ là bánh xe lớn hơn một chút, màu sắc cũng đẹp hơn.

Những người khác nhìn thấy vợ chồng Mã Lan đi tới, vội vàng hỏi lại: “Ông Tô, đây là xe gì thế? Có phải ô tô không? Nhà anh có ô tô à? Sao ô tô lại nhỏ như thế?”

Cái này không thể tùy tiện thừa nhận, Mã Lan cười nói: “Xe ô tô gì chứ? Đồ chơi của tụi nhỏ thôi, có ai từng thấy loại xe nào nhỏ như này không?”

Tô Chí Phong cũng gật đầu cười, “Đúng vậy, chỉ là đồ chơi, không có gì đâu.”

Xe tư nhân không đúng quy định thì sẽ không được đi vào.

Những người khác không quá sốc khi biết đó là đồ chơi, nhưng họ cũng khá tò mò về món đồ chơi mới này.

Để cho Giang Bác lái xe trong sân rồi xem xét nó.

Giang Bác không muốn nói chuyện với họ, nhưng anh muốn cho Sở Sở trải nghiệm một chút nên đã lái xe đi quanh sân.

Vì năng lượng đã hết nên tốc độ đi rất chậm, khi những người khác nhìn thấy tốc độ này, họ đã bớt ngạc nhiên hơn và nghĩ rằng đây không phải là một chiếc ô tô. Tốc độ của chiếc xe này thật sự quá chậm, còn không theo kịp cả xe đạp.

Người lớn dần dần bớt tò mò, nhưng những đứa trẻ con trong viện lại thèm thuồng nhìn ngó nhưng không dám chạm vào, người lớn trong gia đình cũng không cho phép. Món đồ chơi như vậy trông có vẻ rất đắt tiền, nếu nó hỏng thì sao?

Bọn trẻ con bây giờ tuy dám đào cả lỗ chó và trèo tường nhưng không dám phá tài sản có giá trị, vì vậy chúng chỉ dám đứng nhìn một cách bất lực.

Khi Giang Bác và Tống Sở lên nhà, xe được đậu dưới gốc cây lớn trong sân. Không ai dám nhảy lên ngồi chơi, chỉ dám đứng bên cạnh xe,

Trên nhà, Mã Lan đóng cửa lại, chặn tầm nhìn của hàng xóm bên cạnh.

Mã Lan đã từng rất thích cảm giác người khác ghen tị với mình, nhưng sau nhiều lần, bà lại cảm thấy không thích và thấy nó có chút rắc rối.

Sau khi đóng cửa lại, cả nhà bốn người ngồi quây quần bên bếp lửa nói chuyện.

TBC

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-172.html.]

Mã Lan nghiêm túc hỏi. “Con trai, chiếc xe kia là thế nào?”

Giang Bác trả lời. “Con đã làm nó ở trên huyện, đó là phần thưởng của con.”

Mã Lan chỉ vô tình đóan, nhưng không ngờ lại đúng. “Con làm ra cái xe đó thật ư? Chỗ chúng ta có thể sản xuất ra ô tô à?”

Bà nhìn Tô Chí Phong. “Công xưởng sản xuất máy móc ở huyện chúng ta có thể sản xuất ra ô tô sao?”

Tống Sở nói: “Chiếc xe này là do anh Tiểu Bác nhà mình làm ra, nhưng hình như nó có vấn đề khá nhiều so với thiết kế đã vẽ.”

Giang Bác cau mày. “Đúng là họ không có năng lực lắm, những gì họ làm ra thật kinh khủng.” Trong giọng điệu của anh mang theo vẻ chán ghét.

Tống Sở nói: “Em cảm thấy như thế cũng tốt rồi, anh Tiểu Bác, chiếc xe đấy cũng tạm được rồi, dù sao nó cũng chỉ là một chiếc xe nhỏ.”

Nghe Tống Sở nói, tuy Giang Bác đã cảm thấy tốt hơn nhưng vẫn không quá hài lòng.

Mã Lan và Tô Chí Phong không biết phải nói gì vào lúc này, con trai họ đã thực sự làm ra một chiếc xe. Mặc dù nó trông giống như một chiếc ô tô đồ chơi, nhưng dù sao nó vẫn là một chiếc xe ô tô thật.

Hơn nữa, hình như nó đã được lái trở về từ công xưởng sản xuất máy móc, nó có thể đi trên một đoạn đường dài như vậy tự nhiên cũng được coi là một chiếc ô tô bình thường.

Không thể hình dung ra được hai người đang sốc tới cỡ nào, trước đây con trai họ nói rằng có thể chế tạo ô tô nhưng họ đều nghĩ đó là chuyện không thể. Mặc dù con trai họ nói rằng chỉ cần nhìn vào cấu tạo của chiếc xe liền có thể làm được, nhưng điều đấy mấy ai có thể tin.

Kết quả, con trai họ đã thực sự lái xe trở về.

Mã Lan run rẩy hỏi. “Con có cái gì mà không biết làm không?”

Giang Bác trả lời: “Chắc chắn là có, nhưng là cái gì thì con cũng chưa biết.”

Câu trả lời này cho khiến Mã Lan không thể nào chấp nhận được.

Loading...