Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 162
Cập nhật lúc: 2024-09-26 22:30:01
Lượt xem: 13
Lúc này, sách giảng dạy phụ trợ đều nhằm vào học sinh cuối cấp, ví dụ như học sinh cấp ba sắp thi đại học. Bây giờ, sách giảng dạy phụ trợ dành cho học sinh tiểu học vẫn chưa có, cho nên cuốn sách
Trong huyện cũng không chỉ có một trường tiểu học, còn có các giáo viên trường học khác.
Các thầy cô tuyên truyền cho nhau, cuốn sách này lại trở thành sách bắt buộc của học sinh tiểu học ở huyện Bình An.
Mức độ bán chạy nhất mà trước nay chưa từng có.
Đương nhiên, tất cả chuyện này đều là những gì mà trước đó Tống Sở bọn họ đều không hề nghĩ tới, đợi đến lúc bọn họ tự đi mua sách, phát hiện vậy mà không có hàng, thì mới biết sách của mình lại được săn đón như thế.
Bọn nhỏ từng đứa đều mở cờ trong bụng.
Thế là ở huyện Bình An, mấy đứa nhỏ nhà ông cụ Tô cũng trở thành người nổi tiếng.
Mọi người đều biết mấy đứa nhỏ trong huyện đã viết một cuốn sách được xuất bản, mà còn vô cùng được đón nhận.
Phụ huynh không quen biết với nhóm Tống Sở, mỗi lần dạy dỗ con cái, thì đều thêm một câu nói: "Nhìn con nhà người ta nhỏ hơn con đã xuất bản sách, còn con thì suốt ngày làm gì?"
Những người quen biết người nhà họ Tô thì rất sôi nổi, tìm được cơ hội hỏi thăm đứa nhỏ viết sách như thế nào, thật sự là đứa nhỏ viết sao?
Trong nhà Mã Lan là náo nhiệt nhất.
Người nhà ký túc xá công nhân viên chức của trường trung học sau khi biết Tống Sở xuất bản sách thì đều tới nhà hỏi thăm.
Đăng lên báo là một chuyện, nhưng viết sách có vẻ như càng tài giỏi hơn.
Nghe nói lần này vẫn là đứa nhỏ Sở Sở đứng đầu, sách này là cô chủ đạo viết ra.
Lại nghĩ một con người nho nhỏ như Tống Sở kia, đã khiến mọi người sợ ngây người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-162.html.]
Bọn họ cũng nghi ngờ không biết có phải là thầy Tô viết hộ không.
Tô Chí Phong cũng không tình nguyện mang cái danh này: "Thật sự không phải tôi viết, mỗi ngày tôi đều bận bịu, nào có cái bản lĩnh đấy. Vả lại, nếu tôi thật sự có bản lĩnh này thì sao tôi không tự mình xuất bản sách mà cho con nhà tôi xuất bản sách làm gì chứ?"
Nói như vậy cũng đúng, đứa bé còn nhỏ, cũng không cần thanh danh tốt gì, làm cha tự mình nổi danh không tốt hơn sao?
Xem ra thật đúng là đứa nhỏ Sở Sở này viết ra.
Những người hàng xóm vây quanh Tống Sở: "Sở Sở à, sách này viết thế nào, vì sao cháu lại viết sách?"
Bọn họ cảm thấy khả năng đây là bí quyết, nếu không làm sao một đứa còn nhỏ như vậy lại có thể viết sách. Nếu học được bí quyết, đứa nhỏ nhà mình có phải cũng sẽ viết được đúng không.
Tống Sở trả lời rất nghiêm túc: "Học cho giỏi, có kiến thức thì sẽ viết sách được, mỗi ngày mấy đứa chúng cháu đều nghiêm túc học tập, đọc sách thật kỹ."
Được rồi, đây chính là điểm then chốt, chỉ cần học tập cho giỏi là có thể viết sách.
Về nhà thì nhanh chóng dạy dỗ con nhà mình học tập.
Vì vậy bọn nhỏ xung quanh vừa yêu vừa hận Tống Sở vì cô vừa mang lại cho bọn họ niềm vui tinh thần, lại còn mang lại cho bọn họ sự tàn phá về thể xác.
Ngược lại, trẻ em ở trong huyện khác và tỉnh thành lại không phải băn khoăn như thế, bọn họ chỉ nhận thấy niềm vui tinh thần.
Dù sao người bên ngoài cũng không biết mấy cuốn sách này là trẻ con viết, chỉ biết là mấy người cùng viết.
Chẳng trách viết tốt như vậy, lại khiến cho người ta sáng hai con mắt.
Đó gọi là rượu thơm không sợ ngõ sâu, mặc dù tỉnh thành bên kia không có sự tuyên truyền như bên huyện Bình An này, nhưng có đứa nhỏ mua
TBC
Ở thời đại mà bọn nhỏ còn đang đọc truyện tranh, sách thiếu nhi xuyên qua thế giới khác này chỉ đơn giản là đưa bọn nhỏ vào trong một thế giới thần kỳ.