Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 148
Cập nhật lúc: 2024-09-26 22:24:16
Lượt xem: 15
Tô Chí Phong lập tức đạp xe, đưa con gái đi thông báo với từng nhà.
Đầu tiên đến nhà bác cả.
Tô Bảo Cương và Tô Bảo Minh gần đây giống như cà tím gặp sương giá, không ra ngoài gây chuyện, cũng không đọc sách, chỉ than thở.
Từ Mỹ Lệ gấp gáp trong miệng thở dài, cũng không ép hai đứa nhỏ học tập, Tô Chí Cường cũng không có ý tứ phê bình hai đứa nhỏ.
Nhìn thấy Tô Chí Phong và Tống Sở tới cửa, Từ Mỹ Lệ còn dự định để Tống Sở khuyên nhủ hai đứa nhỏ ngốc nhà mình, sau này cũng đừng viết sách gì nữa, viết nữa không chừng sẽ thành đứa nhỏ ngốc.
"Anh cả, Tiểu Minh, sách của chúng ta được xuất bản rồi!"
Tô Bảo Cương và Tô Bảo Minh lập tức sống lại, hai đứa nhỏ xông tới trước mặt Tống Sở: "Thật hay giả? Không phải lừa bọn anh chứ?"
Tống Sở kích động nói: "Từ trước tới nay em chưa lừa người khác, chuyện đúng là như vậy. Không tin hỏi cha em, cô Út đã gọi điện thoại đến đơn vị của cha em đấy."
Hai đứa nhỏ sững sờ nhìn chằm chằm Tô Chí Phong.
Ngay cả Từ Mỹ Lệ và Tô Chí Cường cũng giương mắt nhìn Tô Chí Phong chỉ sợ ông lắc đầu.
Cũng may Tô Chí Phong gật đầu: "Đúng vậy, cô Út các cháu nói chuyện này đã quyết rồi, họ còn muốn các con đi bàn chuyện xuất bản."
"Quá tốt rồi!" Tô Bảo Cương lập tức nhảy cẫng lên, Tô Bảo Minh cũng theo sau thét lên: "Xuất bản rồi, xuất bản rồi! Chị Sở Sở quá tuyệt."
Từ Mỹ Lệ không dám tin nói: "Thật hay giả, những thứ các con viết có thể xuất bản thật sao?" Con trai bà ta ngốc đến trình độ nào, bà ta biết rõ.
Tống Sở nói: "Bác gái cả, đây là thật."
Đôi mắt Từ Mỹ Lệ lập tức đỏ lên, thực sự vui đến phát khóc, vui mừng đến không biết nói gì.
Khóe miệng Tô Chí Cường nhếch lên, muốn giả vờ bình tĩnh nhưng thế nào cũng không đè nén được.
TBC
Tô Chí Phong ho khan một cái: "Anh, anh muốn cười thì cười đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-148.html.]
Lúc này Tô Chí Cường mới không nhịn được nở nụ cười, không ôm lấy con trai, ngược lại ôm lấy Tống Sở nâng lên cao: "Sở Sở nhà ta thật đúng là phúc tinh nhỏ." Sau đó nhét tiền vào trong túi Tống Sở: "Đi mua kẹo ăn đi."
Tống Sở toét miệng cười.
Rời khỏi nhà Tô Bảo Cường, lại vội vàng đến nhà Tô Bảo Lượng.
So với Tô Bảo Cường bên kia, Tô Bảo Lượng và Tô Bảo Phương bên này càng thêm ảm đạm, tâm trạng hai đứa nhỏ vốn không tốt, mẹ bọn trẻ - Phùng San vẫn vô cùng nghiêm khắc với bọn nhỏ. Dù có vui hay không, đều phải chăm chỉ học tập, cái gì mà xuất bản sách, đừng có nằm mơ!
Khi Tống Sở đến, mắt hai đứa nhỏ đều chan chứa nước mắt.
Chờ sau khi Tống Sở nói tin tức tốt, nước mắt trong mắt hai đứa nhỏ đều chảy xuống, trơ mắt nhìn mẹ nhà mình: "Mẹ, mẹ nghe thấy không, truyện của chúng con xuất bản rồi, chúng con không nằm mơ!"
Phùng San: “...”
Tô Chí Quốc vui vẻ nói: "Lúc nào xuất bản, đến lúc đó bác đi mua mấy cuốn đưa cho đồng nghiệp trong bộ phận, nhà bọn họ đều có trẻ nhỏ."
Tống Sở nghiêm túc trả lời: "Nhanh thôi, qua mấy ngày nữa chúng con đi tỉnh thành nói chuyện."
"Nhìn xem, Sở Sở nhà ta thật có phong cách của Đại tướng." Tô Chí Quốc xoa đầu của cô, lấy tiền từ trong túi ra rồi nhét vào túi Tống Sở: "Đi mua đồ dùng học tập đi."
Tống Sở sờ lên miệng túi nhỏ của mình, trên mặt nở nụ cười.
Trong sách nói, người lớn tuổi ban thưởng không thể từ chối.
Thời gian đi nói chuyện xuất bản ấn định vào cuối tuần, cũng không thể trì hoãn học tập của bọn nhỏ. Bọn nhỏ lại bắt đầu đếm từng ngày trên đầu ngón tay, hơn nữa sách còn chưa xuất bản đã bị mấy đứa nhỏ công khai, toàn trường đều biết.
Thầy giáo Ngô còn tìm Tống Sở nói chuyện, hỏi có phải thật như vậy hay không. Tống Sở vốn còn muốn khiêm tốn, lúc này cũng không thể không thừa nhận.
Thầy giáo Ngô ngay lập tức báo cáo cho hiệu trưởng.
Hiệu trưởng nói: "Sách viết như thế nào?"
"Không biết, tôi cũng chưa thấy bản thảo, nhưng nghe nói là viết không tệ, đồng chí Giang Bác cũng tham gia.”