Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 140
Cập nhật lúc: 2024-09-26 22:21:26
Lượt xem: 13
Tuy Thư ký Lý không biết nhiều về xe, nhưng vẫn cảm thấy chiếc xe này rất tốt, nhất thời hưng phấn nói. "Điều đó chứng tỏ những chiếc xe khác cũng có thể được cải tiến.”
Thợ sửa xe thâm niên trả lời. "Chúng ta còn phải thí nghiệm thêm một thời gian, xem thử lái xe khoảng bao lâu thì hỏng hóc, vẫn nên thử nghiệm thêm vài hôm nữa.”
Cải tiến xe chính là chuyện lớn, bất thình lình thay đổi toàn bộ, nếu sau này xảy ra vấn đề sẽ dễ có chuyện.
Thư ký Lý vội vàng nói. "Tôi đi báo chuyện tốt với Huyện trưởng Lữ trước đây.”
.....
Sau khi tiểu thuyết của Tống Sở được gửi đi, mấy đứa trẻ liền tràn ngập mong mỏi chờ thư hồi đáp của cô út Tô Văn Lệ.
Bọn nhóc còn tính toán ngày, giống như lần trước Giang Bác gửi bài viết đăng báo, chậm nhất phải đợi tới ngày mốt mới có thể nhận được thư trả lời.
Giang Bác không giống mấy đứa nhỏ, lúc này tâm tình anh không tốt lắm, phải nói là đối với huyện không hài lòng lắm.
Hiệu sức làm việc quá kém, cải tiến động cơ cũng mất thời gian quá dài rồi, đến bây giờ vẫn chưa thấy thông báo cho anh đi lĩnh thưởng.
May mắn hiện tại không cần dựa vào đấy sống qua ngày, bằng không anh cùng Sở Sở đã phải chịu đói.
Nếu như nơi này là một căn cứ mạt thế như trước kia, anh nhất định đã dẫn Sở Sở rời đi, kiên quyết không phục vụ căn cứ như vậy.
Tống Sở cảm nhận được tâm tình không kiên nhẫn của Giang Bác, liền an ủi anh. "Anh Tiểu Bác, chúng ta phải kiên nhẫn, cơm ngon không sợ muộn, nóng lòng không thể ăn đậu phụ ngon. Không sao đâu, khi sách của em được xuất bản, em cũng sẽ có tiền, em sẽ cho anh tiền tiêu vặt.”
Giang Bác: "..." Không cần, anh còn có tiền đăng bản thảo trước đó. Không thiếu tiền!"
Ngay khi Giang Bác sắp hết kiên nhẫn, thí nghiệm cải tiến động cơ trong huyện rốt cục cũng hoàn thành.
Chỉ dùng thời gian ba ngày tiến hành kiểm tra, an bài mấy thợ lái không ngừng lái xe, chạy rất nhiều lộ trình, chiếc xe vẫn không xuất hiện tình huống hỏng hóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-140.html.]
Mức tiêu thụ nhiên liệu cũng giảm đi một chút so với trước đây.
Tuy rằng số lượng giảm này không tính là đặc biệt lớn, nhưng đối với thời đại thiếu thốn tài nguyên mà nói, tiết kiệm nhiên liệu chính là tiết kiệm tiền .
Huyện trưởng Lữ nghe được kết quả, ngay cả hội nghị cũng không đi, vội vàng đi xem chiếc xe đã cải tiến kia.
Huyện trưởng Lữ không hiểu về xe, chỉ hỏi mấy tài xế. "Xe thế nào?”
Các tài xế đồng loạt giơ ngón tay cái lên. "Chiếc xe này quả thật rất dễ lái, còn dùng rất tốt.”
"Lực xe trước kia không quá tốt, còn chiếc xe hiện tại mã lực rất lớn."
"Hơn nữa, chạy lâu như vậy cũng không hư hỏng gì."
Huyện trưởng Lữ cao hứng nói. "Nói như vậy, sau khi cải tạo động cơ xong, hiệu suất của xe quả thật đã được nâng cao sao?”
Các tài xế tham gia kiểm tra xe trả lời. "Mọi thứ trước mắt đều rất tốt, chiếc xe này được cải tạo vô cùng thành công.”
Huyện trưởng Lữ kích động, tim cũng đập nhanh hơn mấy cái.
Là một nhà lãnh đạo, ông ta có thể nhìn xa hơn rất nhiều. Ngoại trừ xe của huyện An Bình, các huyện khác, khu vực khác, còn có tỉnh lớn vẫn còn có rất nhiều xe cũ. Nếu có thể thay đổi hết, không phải tất cả các xe đều có thể tăng hiệu suất sao?
Huyện trưởng Lữ nhất thời cao hứng không khép miệng lại được. "Tiến hành sửa đi, những chiếc xe khác của chúng ta cũng bắt đầu cho cải tạo."
Thư ký Lý nhắc nhở. "Bên đồng chí Tô Giang Bác, có phải nên thông báo cho cậu bé một tiếng hay không.”
Huyện trưởng Lữ lúc này mới nhớ tới thiên tài này. "Đúng đúng đúng, phải tìm đồng chí Tô Giang Bác, những chiếc xe khác thay đổi như thế nào, còn phải nhờ cậu nhóc đấy chỉ điểm.”
Vì vậy, sáng sớm ngày hôm sau Thư ký Lý đã chạy đến cửa nhà họ Tô, thừa dịp Giang Bác và Tống Sở còn chưa ra ngoài đi học, liền chạy tới hưng phấn tìm Giang Bác.
TBC
"Đồng chí Tô Giang Bác, thí nghiệm cải tiến động cơ đã hoàn tất vô cùng thành công. Hiệu suất không những được cải thiện mà còn đặc biệt dễ sử dụng, Huyện trưởng Lữ bảo tôi tới đón cậu đi huyện nói chuyện chi tiết.”