Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 138
Cập nhật lúc: 2024-09-26 22:20:55
Lượt xem: 20
Thư ký Lý cố ý nói chuyện này cho Giang Bác, chính là muốn Giang Bác phải cẩn thận.
Cũng đừng làm chuyện này với tâm thế đùa giỡn của đứa trẻ, dù sao Huyện trưởng Lữ thật sự đã vì anh nỗ lực rất nhiều, không thể phụ kỳ vọng lãnh đạo.
Hiệu trưởng Tô nghe xong cũng cảm thấy áp lực như núi đè, Giang Bác là người trong cuộc lại không có một chút áp lực nào.
Sau khi nhìn thấy động cơ gần như đã hỏng, sự ghét bỏ trong mắt anh ta thậm chí còn sâu sắc hơn.
Giang Bác chọn một bản vẽ mình đã chuẩn bị, sau đó đưa cho Thư ký Lý.
TBC
"Để cho người bên kia dựa theo phía trên bản vẽ sửa đổi thử xem."
Thư ký Lý cầm lấy, bức vẽ phía trên rất tỉ mỉ, ngay cả linh kiện cũng vẽ ra.
Cái gọi là người có tài hay không, chỉ ra tay là biết.
Chưa cần biết Giang Bác rốt cuộc có thể cải tạo tốt động cơ này hay không, chỉ nhìn bản vẽ này, liền biết cậu nhóc trước mặt này thật đúng là có tài năng.
"Tôi sẽ an bài thợ sửa xe tốt nhất trong huyện chúng ta làm."
Thợ sửa xe được sắp xếp đúng là người tốt nhất, có nhiều năm kinh nghiệm phong phú. Nhưng người thợ thâm niên này… nhìn không hiểu bản vẽ.
Giang Bác: " ..." Anh kiên quyết cự tuyệt việc tự mình chỉ đạo, sau này phải cải tiến nhiều xe như vậy, sẽ mệt chết.
Lúc này tác dụng của hiệu trưởng Tô đã được bộc lộ ra.
Ông cụ tốt xấu gì cũng là sinh viên đại học, người có học thức. Ngay cả khi không phải là một người chuyên nghiệp, nhưng năm đó cũng đã học được không ít.
Dưới sự chỉ điểm của Giang Bác, hiệu trưởng Tô liền hiểu được bản đồ, sau đó xắn tay áo lên tự mình chỉ điểm thợ sửa xe thâm niên sửa động cơ.
Việc cải tạo động cơ so với Giang Bác nghĩ khó hơn một chút, dụng cụ và thiết bị ở đây quá kém, làm việc không được hiệu quả như mong muốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-138.html.]
Cũng may Giang Bác Đồ đã vẽ xong, cũng dạy ông cụ Tô xem hiểu, anh vung tay áo nhỏ lên, không quản xong hay chưa đã trực tiếp rời đi. Chỉ chờ sau này cải tạo xong, đạt được thành công liền tới lĩnh phiếu là được.
"Ông nội, cháu về nhà trước đây." Anh còn muốn nhanh chóng trở về, ra đề bài trợ giúp câu chuyện của Sở Sở.
Hiệu trưởng Tô lúc này đã tiến vào trạng thái làm việc nghiêm túc, tìm được niềm vui cải tạo động cơ, cảm nhận được ý thức trách nhiệm của nhân viên kỹ thuật, khoát khoát tay. "Được, được, cháu về trước đi.”
Giang Bác được Thư ký Lý đạp xe đưa về sân lớn ký túc xá của giáo viên.
Lúc Thư ký Lý đi, Giang Bác còn dặn dò. "Có kết quả nhớ thông báo ngay cho cháu." Để anh còn đi lĩnh phiếu ngay.
Thư ký Lý cảm thấy đứa nhỏ này quá chuyên nghiệp, kính nể nói: "Yên tâm, sẽ thông báo cho cậu đầu tiên, không cần quá lo lắng.”
Giang Bác liền yên tâm, cảm thấy thái độ làm việc của Thư ký Lý này không tồi.
Một tuần kế tiếp, Giang Bác vô cùng rảnh rỗi, chỉ cần trợ giúp Tống Sở lên đề bài trong câu chuyện, lại thỉnh thoảng lại giúp Sở Sở vượt qua vấn đề nan giải là được. Nhân tiện, giảng dạy xen kẽ một số kiến thức bên trong, như là một nhà thiên tài dạy cho học sinh của mình những gì họ biết được.
Là một người thầy nhỏ tự mình dạy Tống Sở học tập, Giang Bác đối với việc dạy dỗ trẻ em, đặc biệt là dạy những đứa trẻ có giá trị trí tuệ bình thường, vẫn rất thuận lợi, không mất quá lâu anh đã giúp cô viết hết kiến thức tiểu học thành một bản tóm tắt ngắn gọn.
Tống Sở vô cùng cảm kích. "Anh Tiểu Bác, thật tốt quá, quyển sách này về sau chính là do sáu người chúng ta cùng nhau hoàn thành, em sẽ viết tên của cả sáu người lên phía trên.”
Một loại cảm giác vinh dự tập thể kích động trong lòng Tống Sở.
Giang Bác nói. "Không cần viết tên anh vào, thật ngây thơ.”
Tên của mình xuất hiện trên sách thiếu nhi, đặc biệt là trong câu chuyện ngây thơ này làm Giang Bác không thể chịu đựng được.
"Phải viết, tên của chúng ta đều phải viết."
Giang Bác suy nghĩ một chút, nói. "Vậy viết tên anh đứng thứ hai.”
"Không thành vấn đề, đứng ở đầu tiên cũng được."