Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 136
Cập nhật lúc: 2024-09-26 22:20:27
Lượt xem: 24
Tống Sở với vẻ mặt hâm mộ, nói: "Anh Tiểu Bác thật giỏi!"
Mã Lan Hoa nuốt nước bọt: "Con trai, con có nắm chắc không?"
Lá gan này có phải là quá lớn không, lại dám trực tiếp đàm phán cùng Huyện trưởng. Hơn nữa còn đánh cược với người ta, nếu như không làm được chuyện này... Không làm được hình như cũng không sao, ai bảo người ta là trẻ con chứ.
Giang Bác thở dài: "Đều quá cũ nát, thành quả cải tạo sẽ không quá tốt, nhiều lắm chỉ là động cơ mạnh hơn một chút, ít trục trặc hơn, tăng thêm mấy năm tuổi thọ."
“...”
Nếu không phải hiểu rõ con trai nhà mình là người quá thật thà, Mã Lan Hoa còn cảm thấy mình đã gặp được một vị vua cầm cây đinh ba.
Hiệu trưởng Tô nói: "Thằng bé còn mở miệng đòi phiếu."
Mã Lan Hoa và Tô Chí Phong chột dạ liếc nhìn nhau, cảm thấy chuyện này bọn họ cũng không phải không thể tiếp nhận, dù sao hộ khẩu của Mã Lan Hoa cũng là Giang Bác mở miệng đòi.
"Cha, điều này chứng tỏ Giang Bác nhà chúng ta rất trung thực, không che giấu chuyện gì." Mã Lan Hoa giải thích.
Tô Chí Phong nói: "Đây là suy nghĩ trẻ thơ."
Hiệu trưởng Tô: “...”
Lúc ăn cơm, Tống Sở cũng chia sẻ thành quả lao động ngày hôm nay của mình cho Mã Lan và mọi người.
Mã Lan nghe xong cảm thấy con gái mình quả thực là một thiên tài, vậy mà có thể viết ra truyện có ý nghĩa giáo dục như thế, mà đề tài câu chuyện thiếu nhi lại vượt mức quy định.
Nếu không phải đầu óc con gái bà thực sự... Đơn thuần, bà cũng nghi ngờ có phải đồng hương hay không.
"Sao con lại nghĩ đến cái đề tài này?"
Tống Sở nói: "Đây đều là may mắn, lỗ chó trong trường học của cha đã cho con cảm hứng. Lần trước con chui vào một lần, cảm thấy vô cùng thần kỳ."
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-136.html.]
Hiệu trưởng Tô lập tức nghiêm túc hỏi: "Trường trung học có lỗ chó, không bị chắn sao?"
Tô Chí Phong tỏ vẻ ngăn không nổi, con nhà người ta tự đào hang. Chắn một lần lại đào một cái mới, bờ tường cũng có thể đào hết.
Hiệu trưởng Tô cười lạnh lùng: "Sở Sở, cháu viết cẩn thận, để cho những đứa nhỏ thích chui lỗ chó kia biết thế giới bên ngoài lỗ chó cũng không hoàn hảo, câu chuyện này của cháu rất có ý nghĩa giáo dục."
Tống Sở lập tức cảm thấy có một loại tinh thần trách nhiệm, nghiêm túc bảo đảm nói: "Ông nội, ông yên tâm đi, cháu sẽ để cho mỗi một đứa nhỏ chui vào lỗ chó đều lấy đó mà làm gương, từ nay về sau làm một nhân tài có ích cho xã hội, cho đất nước."
Mã Lan cho con gái nhà mình một tràng vỗ tay: "Nói hay quá, cái tư tưởng nhận thức này rất cao."
Tô Chí Phong giơ ngón tay cái lên, cảm thấy kiêu ngạo vì chính con gái của mình. Hiệu trưởng Tô cũng hài lòng gật đầu, lại nhìn cháu trai nhà mình vẫn bất động, nhất thời đau đầu.
Đứa nhỏ này có bộ não của một thiên tài, nhưng tư tưởng nhận thức lại không được, sau này chuyện cống hiến cho đất nước làm sao đây.
…..
Ngày nghỉ kết thúc, Giang Bác và Tống Sở lại càng thêm bận rộn.
Khi đi học, họ sẽ nghiêm túc nghe giảng, tan học thì xây dựng cốt truyện trên vở. Bên cạnh đó, Giang Bác thì tô tô vẽ vẽ ở trên sách bài tập, vẽ sơ đồ mẫu cải tạo động cơ.
Mặc dù Giang Bác chủ yếu nghiên cứu không gian, nhưng kiến thức dự trữ trong bộ não lại cực kỳ phong phú. Từ nhỏ não bộ của anh đã phát triển cực nhanh, đến mức còn có dị năng. Chẳng qua anh lười ra ngoài đánh Zombie, cho nên dùng dị năng để thăng cấp bộ não.
Bởi vì không biết một ngày nào đó sẽ đưa Sở Sở rời khỏi nơi kia nên anh rất tích cực nạp thêm kiến thức, bây giờ kiến thức nạp vào trong đầu anh ngay cả chính anh cũng không biết đã được bao nhiêu.
Cho nên đối với việc cải tiến động cơ lỗi thời này, thì tương tự để một bậc thầy về máy tính đến học gõ bàn phím, thực sự quá đơn giản.
Thời gian chỉ là một tiết học, anh đã vẽ xong một phương án cải tiến.
Sau khi tan học, anh sẽ xây dựng phương án tiếp theo.
Tống Sở viết xong một phần nhỏ chi tiết, nói với Giang Bác bên cạnh: "Anh Tiểu Bác, anh nói thử câu thoại đi cho em lĩnh hội một chút."