Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 130
Cập nhật lúc: 2024-09-26 06:10:33
Lượt xem: 26
Chương 130:
Giang Bác không nói nhiều, nghiêm túc nói. "Không hỏng là không có khả năng, nhiều nhất chỉ là giúp giảm tỷ lệ hỏng xuống.”
Nghe hai đứa nhỏ nghiêm túc thảo luận chuyện động cơ, Hứa Nguyên Kiều chỉ cảm thấy mình như lâm vào ảo cảng. Bài viết của đứa con trai nhà anh rể Ba anh ấy cũng đã xem qua, đối với tư cách một nhà văn, anh ấy cảm thấy bài viết này được viết rất nghiêm ngặt, có tính học thuật cao, nhưng trong lòng của anh ấy vẫn luôn cảm thấy đây có thể chỉ là một đứa trẻ thông minh, đọc nhiều sách, sau đó tóm tắt kiến thức với nhau. Trên thực tế, cậu nhóc trước mặt lại giống như các nhà nghiên cứu tìm kiếm tài liệu, sau đó xây dựng lên.
Nhưng hiện tại con cái người ta đều vận dụng lý luận cùng thực tiễn, đây cũng không phải là tìm tài liệu gì, đây là có bản lĩnh thật sự .
Lại nhìn qua đứa nhỏ này, tuổi tác...
Anh ấy không khỏi buột miệng hỏi hiệu trưởng Tô. "Cha, thằng bé nghiêm túc thật ư?"
TBC
Hiệu trưởng Tô "khụ" một tiếng. "Hẳn là vậy." Có lẽ Tiểu Bác đã học được một phương hướng nghiên cứu.
Sau khi được khẳng định, Hứa Nguyên Kiều thật sự nói không nên lời nữa.
Bởi vì danh tiếng đều bị cả nhà Mã Lan cướp đi, lúc ăn cơm, Tô Văn Lệ liền nói đến công việc xuất bản của mình, nói gần đây lại xuất hiện sách gì.
Những người khác đều cảm thấy không có hứng thú gì, dù sao cũng nghe không hiểu.
Ngược lại Tống Sở cảm thấy hứng thú. "Cô Út, xuất bản sách có không khó, chúng ta có thể tự mình xuất bản sách không?”
Tô Văn Lệ nghe được có người cổ vũ, tuy chỉ là một cô nhóc nhỏ, nhưng cũng coi như khó có được, vì thế trả lời. "Đương nhiên là không được, nhất định phải là người có tài hoa, ví dụ như chú Út của cháu.”
Mặt của chú Út - Hứa Nguyên Kiều dần đỏ lên.
Tống Sở nói. "Như thế nào mới được coi là có tài hoa, cháu cũng muốn được xuất bản sách.”
Tô Văn Lệ: "..." Đứa trẻ nhà chị dâu Ba nuôi, lá gan cũng thật lớn.
Bà nội Tô rất cổ vũ hỏi. "Sở Sở, cháu ngoan, cháu muốn xuất bản sách gì nha?”
"Cháu muốn xuất bản những cuốn sách cho trẻ em đọc." Kỳ thật đây cũng không phải là ý nghĩ đột nhiên Tống Sở mới có, trước kia lúc ở trong phòng thí nghiệm nhàn rỗi nhàm chán, cô cũng muốn viết sách, nhưng trong mạt thế không có cơ hội này. Sau khi đến đây, cũng không có mạng, mặc dù có thể được xuất bản, nhưng dường như rất khó khăn.
Bây giờ cô Út nhà mình là nhà xuất bản, vậy liền thuận nước đẩy thuyền.
Thời đại này trẻ em thậm chí không xem phim hoạt hình, câu chuyện của trẻ em cũng rất ít, một cuốn truyện tranh đơn giản cũng đã khiến cả lớp tranh nhau xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-130.html.]
Bà nội Tô nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tống Sở, đặc biệt không đành lòng để cháu gái thất vọng, liền nói. "Vậy cháu cứ viết thử xem, sau khi viết xong, để cho cô Út của cháu nhìn một chút.”
Tô Văn Lệ: "..." Đọc tác phẩm của một đứa trẻ sáu tuổi viết, đây là cho rằng cô ấy nhàn rỗi đến không phân thật ảo rồi sao?
Tống Sở cao hứng nói. "Vậy thì quá tốt rồi ạ, có cô Út hỗ trợ, cháu khẳng định có thể viết tốt, bởi vì bà nội từng nói, cô Út là người giỏi nhất.”
Tô Văn Lệ: "..." Cái gì cũng không muốn nói nữa.
Bà nội Tô trong lòng đặc biệt kiêu ngạo, miệng dặn dò. "Văn Lệ, con chính là cô Út của con bé, nhớ chỉ điểm cho cháu gái mình một chút đấy.”
"Vâng." Tô Văn Lệ không tình nguyện đồng ý, chỉ cảm thấy lần này mình trở về, thật sự là quá sai lầm.
Đám nhóc Tô Bảo Cương và Tô Bảo Minh rất hưng phấn, sau khi xuống bàn, liền vây quanh hỏi Tống Sở viết như thế nào.
Tống Sở nghiêm túc nói. "Em còn đang suy nghĩ, nếu không đến lúc đó chúng ta cùng nhau thương lượng?”
Đừng thấy bọn nhỏ đặc biệt thích chơi đùa, loại chuyện ra sách này, mọi người cũng cảm thấy rất mới lạ.
Tô Bảo Phương nói. "Được, chị sẽ cùng thảo luận với em.”
Tô Bảo Cương nói. "Anh là anh cả, anh có nhiều ý nghĩ nhất.”
Tô Bảo Lượng nói. "Anh cũng có trình độ học vấn cao. ”
Tô Bảo Minh không nể mặt nói. "Không phải chỉ mới tiểu học sao?”
Tô Bảo Lượng liếc mắt nhìn. "Vậy cũng mạnh hơn em học lớp một. ”
Tô Bảo Minh nhất thời không chịu thua, gào thét: "Chị Sở Sở, rốt cuộc chị chọn ai? ”
Tống Sở"... Sao lại phải lựa chọn, đương nhiên là chọn tất cả.”
“.....”
Giang Bác nhìn đám nhóc củ cải một cái, trong lòng có chút phiền não, nhưng nghĩ đến gần đây mình phải vội vàng kiếm phiếu nên liền nhịn xuống, dù sao cũng chỉ là mấy đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu.
......