Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 126
Cập nhật lúc: 2024-09-26 06:09:18
Lượt xem: 10
Chương 126:
Tống Sở đã xem phim điện ảnh trước tận thế nhưng chỉ xem qua một lần, nhìn thấy hai người trong đó hôn môi thì tiến sĩ không cho cô xem nữa, sau lại bù cho cô xem mấy bộ phim hoạt hình. Tống Sở trưởng thành thì không thấy hứng thú mà ham mê đọc tiểu thuyết, tuy rằng mấy quyển tiểu thuyết đó đã được tiến sĩ chỉnh sửa lại.
Lần này cả nhà cùng xem đề tài điện ảnh quân đội.
Nội dung là quân đội dùng vũ khí thô sơ chiến đấu trong suốt cuộc đấu tranh và cuối cùng giành được chiến thắng.
Tống Sở đã được học giáo dục tiểu học, hiện giờ chính cô cũng được coi là một người Trung Hoa đúng nghĩa, cho nên khi xem các anh hùng hy sinh anh dũng khi chiến đấu thì Tống Sở cực kỳ cảm động, nước mắt lưng tròng.
Sau khi xem xong cô còn nói cảm nhận của mình với Mã Lan: "Mẹ, những người anh hùng đó vất vả quá."
"Đúng thế, nếu không có họ thì sẽ không có cuộc sống hạnh phúc của chúng ta ngày hôm nay." Mã Lan cũng cảm khái, bà cũng đã trải qua hoàn cảnh như thế này nên càng thấy những người liệt sĩ hy sinh cho những thế hệ sau nhiều như nào.
Tô Chí Phong dạy dỗ nói: "Cho nên chúng ta không thể quên sự hy sinh của ông cha ta, phải cố gắng hết sức làm Tổ quốc ngày càng thịnh vượng."
Ba người nói xong nhìn Giang Bác, lại nghe Giang Bác nói: "Đồ họa kém, âm thanh cũng không được tốt, lực sát thương của vũ khí quá kém."
"..."
Buổi trưa cả nhà cùng nhau ăn cơm ở Tiệm cơm Quốc Doanh.
Tống Sở phát hiện, Tiệm cơm Quốc Doanh ở tỉnh thành có nhiều món hơn so với ở huyện nhỏ, hơn nữa cái gì cũng ngon hơn.
Sau khi ăn xong, cô sờ bụng mình rồi nói với Giang Bác. "Anh Tiểu Bác, em càng ngày càng phát hiện, thế giới này có rất nhiều thứ tốt đẹp.”
Giang Bác gật gật đầu, anh cũng cảm thấy gánh nặng trên người mình càng ngày càng nhiều.
Trở về sẽ bắt đầu viết thêm luận án, nhưng không có ý định viết nhiều, tùy tiện viết một chút xem có thể đổi ít phiếu hay không.
Không thể mãi nghèo như hiện tại, làm cho Sở Sở mua một bộ quần áo mới cũng phải tranh giành, còn mẹ phải tiết kiệm chi tiêu.
Trong lúc gia đình đang chờ xe buýt, Tô Chí Phong bỗng muốn đi vệ sinh, nên chỉ có Mã Lan cùng hai đứa nhỏ chờ ở bến.
Nửa tiếng sau, trên đầu ông đổ đầy mồ hôi chạy trở về.
"Sao lại đi lâu như vậy?" Mã Lan hỏi.
Tô Chí Phong đưa túi giấy trong tay cho bà. "Đi mua chút đồ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-126.html.]
Cũng may mượn được xe đạp của một đồng chí nhà ở gần trạm xe mới đi nhanh như vậy.
Mã Lan nhận lấy, là một bộ quần áo kiểu Lenin.
Bà ngẩng đầu nhìn Tô Chí Phong. "Ông mua cái này làm gì?"
TBC
"Bà làm việc ở công đoàn, sau này sẽ có cơ hội thường xuyên phải mặc." Tô Chí Phong hơi mỉm cười, không cảm thấy mua đồ cho vợ mình có gì sai.
Mã Lan trong lòng cảm động, nhưng rất nhanh ý thức được một vấn đề. "Đồng chí Tô Chí Phong, ông lấy đâu ra tiền mua cái này?”
Đồng chí Tô Chí Phong là người đàn ông luôn nộp tiền lương và phiếu cho vợ .
Tô Chí Phong: "..."
......
Trên đường trở về huyện, Tô Chí Phong cùng Mã Lan còn tính toán trở về nhà trước sau đó mới đến nhà họ Tô ăn cơm, dù sao thời gian cũng còn sớm.
Nhưng kế hoạch không thể hoàn thành vì bỗng xảy ra tình huống đặc biệt.
Chiếc xe bỗng bị hỏng giữa đường.
“.....”
Tống Sở đặc biệt sốt ruột, lo lắng không kịp trở về ăn cơm sẽ làm bà nội thất vọng.
Tô Chí Phong nói. "An tâm, tài xế đã đi sửa xe rồi.”
Tống Sở nhìn quanh, người trong xe đều ngồi rất an tĩnh, đến cả tài xế cũng bình tĩnh mà thong dong xuống xe xem thử. Sau khi nhìn một chút, liền cùng người trên xe nói. "Động cơ có vấn đề, mọi người ở trên xe chờ một chút.”
Vừa nghe động cơ có vấn đề, người trên xe mới bắt đầu sốt ruột, nếu động cơ thật sự bị hỏng sẽ mất rất nhiều thời gian để sửa chữa.
Nhất thời cả một đám người buồn bực không thôi, cảm thấy mình lên nhầm xe rồi, hẳn là lên chiếc xe trước đó sẽ tốt hơn.
Có người nói. "Chuyến xe trước là xe mới chuyển về không lâu, động cơ còn chưa dùng tới mười năm.”
"Chiếc xe này đã dùng hai mươi năm rồi, có thể không hỏng sao?"
"..." Giang Bác suy nghĩ một chút, liền từ trên người Tô Chí Phong lẻn xuống. "Con đi xem bọn họ sửa xe. ”