Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 121
Cập nhật lúc: 2024-09-26 06:07:59
Lượt xem: 25
Chương 121:
Sau khi cơm nước xong xuôi, cả nhà buông bát xuống liền vội vã ra cửa.
Đồng chí Lý Tứ Hỷ cũng đi ra ngoài.
Tống Sở tò mò hỏi: "Mẹ, bà ngoại và mọi người ra ngoài làm gì, đi làm việc sao?"
"Khụ khụ, ra ngoài đi dạo một lát ấy mà." Mã Lan sờ lên trán của mình.
Bên ngoài, người nhà họ Mã chia ra mấy đường, đem việc vui của nhà mình thêm mắm thêm muối truyền bá ra bên ngoài.
Nói chung là nhà Mã Lan có đứa con trai có tiền đồ, hiện tại đã chuyển hộ khẩu thành phố, ăn lương thực thương phẩm, ngồi trong phòng làm việc ở xưởng công nhân.
Lý Tứ Hỷ còn cố ý nói: "Ai nói Mã Lan Hoa nhà chúng tôi thu dưỡng đứa trẻ là sai? Đây chính là phúc của đứa nhỏ, Mã Lan Hoa nhà tôi nếu không nuôi bọn trẻ, đó mới là đồ đần, cái gì mà sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa, đứa trẻ này đối với Mã Lan Hoa nhà chúng ta ân tình rất lớn, để Mã Lan Hoa của chúng tôi ăn được lương thực thương phẩm."
Đừng trách người nhà ông cụ Mã kích động như vậy, lúc trước khi Mã Lan thu dưỡng Giang Bác và Tống Sở mà không thu dưỡng người trong đội, rất nhiều người không nuôi nổi đứa nhỏ đã ở sau lưng nói xấu vài câu, nói họ vong ân phụ nghĩa, sói mắt trắng, ăn cây táo rào cây sung, được lên thành phố liền quên mất quê quán.
Nếu không phải nhà bọn họ hiểu rõ nội tình, hai cô con dâu nhà ông cụ Mã đã sớm phân rõ quan hệ với người chị chồng Mã Lan này rồi.
Lý Tứ Hỷ với Mã Tam Căn thì tức chết, nhưng lại không thể nói ra bên ngoài là con gái nhà mình không thể sinh, đứa trẻ là người nhà ông cụ Tô đem về, về sau con gái mình trở về làm sao ngẩng cao đầu trong đại đội được?
Bây giờ cuối cùng cũng nở mày mở mặt rồi.
TBC
Những người kia ngày trước châm chọc người khác, bây giờ nghe nhà họ Mã chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, đều cảm thấy thẹn đến luống cuống, không ai có thể thu hồi câu nói của mình.
Ngay cả anh em trứng ngỗng nhà bọn họ, còn có Đại Nha, Nhị Nha đều cảm thấy vô cùng có mặt mũi, trong miệng bọn họ như có đường, còn khoe khoang về Tống Sở và Giang Bác.
Cái gì anh tôi chị tôi, em gái em trai có ngoại hình dễ nhìn, có nhiều bản lĩnh, rất thông minh... Cuối cùng tổng kết một câu: "Cũng giống như cô Mã Lan, đều có tiền đồ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-121.html.]
Thế là chờ đến lúc một nhà bốn người Mã Lan rời khỏi đại đội, trên đường đi luôn nhận lấy ánh mắt thán phục của mọi người.
Đặc biệt là hai đứa trẻ, mọi người đặc biệt muốn nhìn một chút, đứa nhỏ có tiền đồ như thế rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào.
Trước đây họ vẫn không nhìn kỹ, bây giờ sau khi nhìn mới phát hiện, đứa trẻ có tiền đồ này hình như có gì không giống, toàn thân phát ra khí chất không bình thường, khó trách lúc trước Mã Lan muốn nuôi hai đứa trẻ, Mã Lan mới là người thông minh, đúng là người có thể ăn lương thực thương phẩm trong thành thị có khác.
Đương nhiên, trong tâm bọn họ nghĩ như nào, Mã Lan cũng không biết, nếu biết sẽ chỉ nói một câu, tất cả mọi chuyện cũng đã muộn.
Trở về huyện thành, bọn họ liền trực tiếp tới cục công an làm thủ tục chuyển hộ khẩu.
Tiếp đãi bọn họ vẫn là công an Điền.
Trong cục công an, các đồng chí đã sớm biết chuyện của bọn họ, lúc ấy khi nghe được tin tức còn rất kiêu ngạo, dù sao hai đứa nhỏ cũng đi ra từ cục công an này, cho nên tất cả đều cảm thấy cũng có chung vinh dự, đặc biệt là công an Điền.
Lúc trước công an Điền hy vọng hai đứa trẻ này có thể sống tốt là được.
Chỉ là không nghĩ tới hai đứa trẻ này cho bọn họ niềm vui lớn như thế, lớn đến mức khiến một lần nữa nhìn lại nhà bốn người này, chỉ cảm thấy thoáng như đã qua một đời.
Chỉ mới hai tháng ngắn ngủi mà đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Ở trong cục công an nghe được những tin tức kia, đều khiến anh ấy không thể tin được hai đứa bé kia từng ở cục công an.
Cũng không thể tin được đó là hai đứa bé lang thang.
Những đồng chí công an khác cũng cảm thấy chính mình quả thực đã nhìn sai rồi, đứa trẻ thông minh như vậy mà bọn họ đều không nhìn ra.
Công an Điền cùng Mã Lan bọn họ chào hỏi, lại ngồi xổm xuống nói với Tống Sở: "Chuyện của hai đứa, bọn chú đều nghe nói, thật sự là có tiền đồ."
Tống Sở nói: "Chú Điền, đây đều là bản lĩnh của anh Tiểu Bác, anh Tiểu Bác rất thông minh."