Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 118
Cập nhật lúc: 2024-09-25 19:38:30
Lượt xem: 20
Chương 118:
Bởi vì buổi tối phải đến nhà ông cụ Tô bên kia ăn cơm, buổi trưa Tô Chí Phong vừa dạy xong liền đi đón hai đứa trẻ tan học.
Vừa tới cổng nhỏ, liền thấy trên cổng treo một cái biểu ngữ, trên tấm biểu ngữ dán một dòng chữ đỏ: "Nhiệt liệt chúc mừng thành tích khoa học của bạn học Tô Giang Bác."
Cái tấm biểu ngữ này treo ở trường tiểu học quả thật có chút không hài hòa.
Tô Chí Phong thật sự có chút bận tâm, trường học làm như thế, con trai ở trường học có thể lộ ra nhiều điểm khác thường, liệu có bị những đứa trẻ khác bài xích không?
Người làm cha luôn luôn khó tránh khỏi việc quan tâm quá nhiều đến con mình.
Lúc này không phổ biến chuyện cha mẹ đưa đón, thời gian tan học, bọn trẻ như ong vỡ tổ chạy ra, sau đó ai về nhà nấy tìm mẹ của mình.
Tô Chí Phong nhìn ra hai đứa trẻ trong đám người, quả thực chính là hạc giữa bầy gà, quá chói mắt.
Đặc biệt là bên người bọn nhỏ còn tụ tập một đám học sinh, con gái của mình còn cười đặc biệt vui vẻ, giống giai điệu của một bài hát.
Nhìn thấy Tô Chí Phong, Tống Sở nhanh chóng chạy tới ôm bắp đùi của ông, miệng hô lên: "Cha!"
Những đứa trẻ lúc đầu còn đang vây quanh, nhìn thấy Tô Chí Phong đều chạy mất.
Tô Chí Phong nói: "Sao có nhiều người chung một chỗ với các con như vậy?"
Tống Sở thầm nghĩ: "Bọn họ nói anh Tiểu Bác thông minh, muốn ở cùng một chỗ với anh Tiểu Bác, dính lấy sự thông minh của anh ấy."
Bên cạnh, Giang Bác bất đắc dĩ thở dài.
Tô Chí Phong cuối cùng cũng yên tâm, con trai nhà mình không chỉ không bị bài xích mà còn có nhiều bạn bè: "Vậy các con có nhiều bạn như vậy thì có thấy vui vẻ không?"
"Vui lắm ạ." Tống Sở cao hứng nói, nơi này thật không giống với tận thế, trước kia khi tận thế, bọn trẻ cạnh tranh đặc biệt kịch liệt, bởi vì Tiểu Bác quá thông minh nên bị những đứa trẻ khác căm thù, cho nên cô và Tiểu Bác đều không có bạn bè, luôn lẻ loi trơ trọi.
Nơi này thật tốt, tất cả mọi người bởi vì Tiểu Bác thông minh, cho nên đều thích anh, còn đồng ý làm bạn với bọn họ.
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-118.html.]
Tống Sở muốn mình càng thêm cố gắng, cũng muốn mọi người thích cô.
Tô Chí Phong cười xoa đầu cô: "Vui vẻ là được rồi, chúng ta tới nhà ông nội bà nội ăn cơm thôi."
Buổi tối, ba nhà gần như là đến cùng một lúc.
Vừa gặp mặt, Tô Chí Quốc và Tô Chí Cường liền vây quanh, tìm Tô Chí Phong hỏi rõ mọi chuyện, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Giang Bác, cảm thấy nhìn thế nào cũng giống như một đứa trẻ thông minh.
Từ Mỹ Lệ và Phùng San cũng một mực nhìn Giang Bác, con mắt hận không thể nhìn thấu đầu óc của anh, xem trong đầu anh đến cùng học được những thứ gì, hay nhiều hơn người khác thứ gì.
Ngược lại là mấy đứa trẻ tương đối vô ưu vô lo, kéo Tống Sở và Giang Bác cùng nhau chơi đùa, đối với bọn họ mà nói, Giang Bác có được thành tích vẫn không bằng việc Giang Bác viết bài được đăng lên báo, dù sao chuyện thành tích gì đó cũng không có quan hệ gì với bọn họ, nhưng mà đăng bài lên báo bọn họ liền có thể nghỉ một buổi để chép bài.
Bà nội Tô cùng hiệu trưởng Tô cũng nghe được chi tiết sự tình từ hai vợ chồng Mã Lan.
Biết bây giờ Mã Lan còn được sắp xếp đến công đoàn để làm việc, bà nội Tô vui mừng đến đỏ tròng mắt, cảm thấy cuối cùng nhà con trai thứ ba đã hết khổ.
Lúc trước, từ khi đứa con trai thứ ba cưới cô con dâu này, bà cụ luôn lo lắng, bây giờ rốt cuộc có thể nhẹ nhàng thở ra.
"Sau này cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn."
Hiệu trưởng Tô cười híp mắt, vẫy tay gọi Giang Bác qua.
Giang Bác liền kéo Tống Sở cùng đi, mấy đứa trẻ cũng tham gia náo nhiệt.
Hiệu trưởng Tô khom người nói với Giang Bác: "Tiểu Bác à, bây giờ trình độ của cháu đã rất cao, cháu có suy nghĩ gì không, cháu nên học cấp ba, sau đó tham gia thi đại học, học đại học sớm một chút."
Nghe thấy thế, Giang Bác lập tức lắc đầu: "Không nghĩ đến, cháu có tính toán của mình."
Hiệu trưởng Tô sững sờ: "Vậy cháu dự định như nào?"
"Cháu định gửi bản thảo cho tòa báo tỉnh để kiếm tiền."
Hiệu trưởng Tô còn chưa lên tiếng, những đứa trẻ khác đã nháo nhào lên, Tô Bảo Cương hét lên: "Em ba à, không thể làm như vậy."