Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 114
Cập nhật lúc: 2024-09-25 19:37:35
Lượt xem: 19
Chương 114:
Mới nhận nuôi hai đứa nhóc không được bao lâu, ấy vậy mà cả gia đình của Tô Chí Phong đều nhận được vô số điều tốt.
Có người còn cho rằng nếu biết trước chuyện này thì đã đem Tiểu Bác về nhà mình nuôi rồi, chẳng phải chỉ là nuôi một đứa con thôi sao, chỉ cần ăn ít một miếng đi là được.
Mã Lan không quan tâm mọi người nghĩ gì, sau khi khoe khoang, bà ôm hai đứa con về nhà ăn tối.
Có người chua xót nhìn theo bóng lưng của Mã Lan: "Vì sao chuyện tốt gì cũng đến với bà ta vậy?”
Lúc đầu, bà đã kết hôn được với Tô Chí Phong, người mà các thiếu nữ trong khu này muốn kết hôn nhất, bây giờ ngay cả đứa con mà bà nhận nuôi cũng rất có triển vọng.
Mã Lan này giống như có số phận sinh ra đã được hưởng cuộc sống tốt đẹp.
Mới giữa trưa, ngay cả đang trong giờ ăn cơm vẫn có người đi đến cửa nhà họ Tô, muốn được Mã Lan kể lại chi tiết, để có thể ra ngoài khoe khoang với mọi người… Ai bảo thời đại này phương tiện giải trí rất ít, báo đài cũng rất ít khi đưa tin.
Hiện tại đây chính là một tin lớn, đủ để họ khoe khoang về nó trong một tháng.
Đặc biệt là những người hàng xóm thân thiết, còn bưng bát qua vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.
Buổi trưa Mã Lan làm bánh món bánh kếp nướng cho bọn trẻ, hai người ăn một cách ngon lành, trong khi Tô Chí Phong và Mã Lan đang ứng phó với một căn phòng đầy những người thích buôn chuyện.
Lần này Mã Lan nói chi tiết hơn. Ví dụ, lãnh đạo nói Tiểu Bác của bọn họ là thần đồng, về sau huyện còn muốn làm tuyên truyền về điều đó.
Nghe đến đây, mọi người lại cảm thấy chua xót trong lòng. Về sau còn được tuyên truyền, thật sự rất vẻ vang.
Mã Lan nói: "Thực ra gia đình chúng tôi cũng không muốn làm ầm ĩ như vậy, tốt hơn hết là giữ kín để đứa nhỏ không phải chịu áp lực. Tôi và cha đứa nhỏ đều cho rằng như vậy là không đúng, chỉ cần đứa trẻ hạnh phúc là tốt rồi, cũng không cần vinh dự gì cả..."
"..."
Sau khi mọi người nghe xong, họ về nhà với cái bát rỗng. Về đến nhà, nhìn đứa nhỏ nhà mình chỉ biết ăn uống, chơi bời mà không hình dung nổi, cũng là trẻ con mà sao có thể có khoảng cách lớn như vậy…
Mã Lan và Tô Chí Phong thấy bọn họ đã rời đi, vội vàng đóng cửa lại, cầm cốc nước uống, sau đó lộ ra nụ cười hưng phấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-114.html.]
Nhìn hai đứa trẻ miệng đầy dầu, Mã Lan lấy khăn lau miệng, cười hôn lên trán hai đứa.
TBC
Tống Sở cười tủm tỉm hôn bà một cái.
Tiểu Bác: "..."
Mã Lan hưng phấn nói: "Mẹ thật sự rất biết ơn các con, đều nhờ vào các con mà nhà chúng ta có thể sống tốt hơn."
Tô Chí Phong cũng nghiêm túc nói: "Tiểu tử Tiểu Bác này cướp hết phần nổi bật của cha rồi."
Mã Lan cười nói: "Người trụ cột như ông không phải là đối thủ của con trai tôi rồi, ông phải thoái vị đi."
Tống Sở nói: "Cha và anh Giang Bác đều là trụ cột, con cũng sẽ là trụ cột trong tương lai, còn mẹ sẽ phụ trách hưởng phúc."
Mã Lan xoa đầu cô, cười nói: "Anh trai Tiểu Bác của con lợi hại như vậy, Sở Sở có áp lực không?”
“Anh Tiểu Bác không phải vẫn luôn tốt như vậy sao? Tại sao phải có áp lực?"
Tống Sở hỏi, Tiểu Bác luôn tuyệt vời như vậy mà, cô thậm chí còn ước rằng Tiểu Bác sẽ luôn là người mạnh nhất.
Mã Lan nghe vậy liền cảm thấy yên tâm, đôi khi bà lo lắng rằng nếu một đứa quá thông minh, đứa còn lại sẽ cảm thấy áp lực và thậm chí cảm thấy thua kém. Hiện tại xem ra Sở Sở nhà bà vẫn không để tâm đến điều đó, căn bản không nghĩ nhiều như vậy. Thật tốt.
"Được, chúng ta không cần áp lực, Sở Sở của chúng ta sau này chỉ cần hạnh phúc là tốt rồi, sau này anh trai Tiểu Bác cũng chăm sóc cho em gái Sở Sở thật tốt nhé."
Tiểu Bác trịnh trọng gật đầu: "Con sẽ làm thế."
…
Huyện Bình An không lớn, vì vậy tin tức về khu nhà nhân viên đã sớm lan truyền đến tai giáo viên khác, buổi chiều, Tô Chí Phong vừa mới bước vào phòng giáo viên đã bị các giáo viên khác vây quanh, hỏi thăm về lời đồn đại.
Sau khi nhận được sự khẳng định của Tô Chí Phong, các giáo viên khác đều kích động đến mức xoa tay.