Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 392
Cập nhật lúc: 2025-04-04 02:43:29
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8UvN7deVjH
Cập nhật lúc: 2025-04-04 02:43:29
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8UvN7deVjH
"Đây là thật sao? Đây là thật sao?!"
"Không... không thể nào... chắc chắn là giả. Tôi... tôi đang mơ, đúng không?"
Tiếng kêu hoang mang vang lên khắp nơi. Một số người chơi vì không chịu nổi cú sốc tâm lý, tinh thần quá yếu nên lập tức ngất xỉu tại chỗ.
May mắn là hệ thống của bảng cá nhân có cơ chế bảo vệ người chơi. Ngay khi phát hiện ai đó bị thương hoặc ngất, nó lập tức phát tín hiệu cảnh báo. Chỉ trong chớp mắt, một luồng ánh sáng lóe lên, người bị ngất biến mất ngay lập tức, được đưa ra khỏi phó bản.
Thế nhưng, cảnh tượng kỳ lạ đó không khiến tình hình khá hơn. Trái lại, người chứng kiến lại tiếp tục bị choáng, thêm vài người nữa ngất theo dây chuyền.
"Trời ơi... không thể nào... chắc chắn là ảo giác rồi..."
Do thành phố băng quá rộng, mỗi người chơi khi đến nơi đều xuất hiện từ các hướng khác nhau, không cùng lối đi. Vì vậy, dù có tiếng hét vang dội từ vài phía, cũng không ai làm phiền đến hành trình của người khác.
Nhóm Tiêu Dao – gồm bốn người – là một trong số ít giữ được bình tĩnh. Sau vài phút định thần, họ đã dần ổn định tâm lý.
Tiêu Dao mím môi, định nói gì đó nhưng cảm thấy cổ họng khô rát, môi cũng nứt nẻ vì lạnh. Cô đưa tay lên che miệng, khẽ thở ra.
Thấy vậy, Cao Lãng lập tức vào cửa hàng hệ thống gần đó, mua ra một cốc trà sữa nóng, rồi đưa đến trước mặt cô:
"Cầm lấy này. Uống một ngụm cho ấm người, trời lạnh quá."
Chưa kịp xoay người lại, anh nhìn thấy Lâm Tĩnh Vân đứng sau, ánh mắt có chút ngượng ngùng xen lẫn tủi thân. Cao Lãng giật mình, vội vàng quay vào mua thêm một cốc nữa, rồi đưa cho cô gái nhỏ:
"Anh xin lỗi nhé! Quên mất em luôn rồi. Đây, trà sữa nóng, uống đi đừng ngại."
Nam Kỳ đứng cạnh, giơ tay ra trêu:
"Ơ, còn tôi thì sao? Không được phần à?"
Cao Lãng lườm anh một cái rõ dài, đáp luôn:
"Cút! Tự lo thân đi!"
Hai cô gái mỗi người cầm trong tay một ly trà sữa nóng hổi, hơi nước bốc lên mờ mịt. Nhưng họ vẫn chần chừ chưa dám uống.
Tiêu Dao nhìn ly trà sữa rồi thì thầm:
"Thứ này... từ đâu ra vậy? Là dịch chuyển tức thời, hay do hệ thống tạo ra?"
Lâm Tĩnh Vân thì ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi:
"Trà sữa mà cũng có thể mua được à? Nó thật hay giả?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/392.html.]
Đối với quần áo hay vật dụng chiến đấu thì họ còn dễ chấp nhận. Nhưng một ly trà sữa nóng trong thế giới trò chơi này… thật quá mức kỳ lạ.
Lâm Tĩnh Vân là người có tâm lý mạnh mẽ nhất trong nhóm, từng có suy nghĩ buông xuôi, nên đối với sinh tử không còn quá sợ hãi. Cô là người đầu tiên cúi đầu uống thử một ngụm.
Hương vị ngọt ngào của đậu đỏ quyện với sữa ấm lan ra khắp khoang miệng, khiến đôi mắt cô ấy bất giác sáng lên.
"Ngon thật đấy!" – Cô bất ngờ nói.
Cao Lãng nghe vậy thì cười hớn hở như thể vừa nhận được phần thưởng:
"Ngon là được rồi! Mà không chỉ có thế đâu, trà sữa này còn có chức năng nữa đấy."
Lâm Tĩnh Vân tò mò:
"Chức năng gì vậy anh?"
"Bổ sung thể lực với tỉnh thần lực." – Cao Lãng giải thích – "Bọn mình đi đường xa như vậy, chắc chắn thể lực đã giảm. Vừa nãy mấy em còn bị choáng nữa, tinh thần d.a.o động nhiều, chắc chắn tỉnh thần lực cũng tụt không ít. Kiểm tra bảng cá nhân xem, chỉ số chắc chắn không còn đầy đâu."
Nghe vậy, Tiêu Dao và Lâm Tĩnh Vân cùng mở bảng cá nhân lên xem. Quả đúng như lời, cả hai đều thấy thanh thể lực và tỉnh thần lực đã bị hao hụt. Nhưng đặc biệt là của Lâm Tĩnh Vân – do vừa uống trà sữa – chỉ số đang từ từ hồi phục.
"Wow… Kỳ diệu ghê!" – Lâm Tĩnh Vân nhìn ly trà sữa trong tay như đang cầm báu vật – "Rõ ràng có vị, có cảm giác thật... nhưng sao lại bổ sung được thể lực và tinh thần? Như kiểu trò chơi mô phỏng cực kỳ chi tiết luôn ấy."
Cao Lãng nhún vai:
"Anh cũng chịu. Đừng nghĩ nhiều quá làm gì, trong Nhà Ma có hàng tá thứ quái dị hơn thế này. Đây vẫn còn là bình thường đấy!"
Anh ngẫm nghĩ rồi kể tiếp:
"Mấy người từng vào phó bản của Nhiếp Tiểu Thiến chưa? Hay Sadako ấy? Trời ơi, siêu ảo diệu luôn! Nhất là Nhiếp Tiểu Thiến nha, cảnh đẹp mê hồn, đến mức run rẩy cả chân. Cảm giác cứ như không phải thế giới thật, nhưng lại sống động quá mức."
Trong khi Cao Lãng thao thao bất tuyệt, Tiêu Dao cúi đầu, chầm chậm nhấp một ngụm trà sữa. Vị ngọt béo của sữa, thơm của trân châu, dịu dàng chảy vào cổ họng, mang theo hơi ấm len lỏi khắp cơ thể. Cô cảm thấy một luồng năng lượng nhẹ nhàng chạy dọc sống lưng, ấm áp và dễ chịu lạ thường.
Ngẩng đầu lên, Tiêu Dao chăm chú nhìn về phía trước – nơi thành phố bị đóng băng đang lặng lẽ hiện ra trong làn sương trắng. Một khung cảnh rộng lớn, choáng ngợp, như thể bước ra từ một giấc mơ lạnh lẽo.
Cô không khỏi thắc mắc:
"Chủ nhân Nhà Ma rốt cuộc là ai? Làm cách nào có thể xây dựng cả một thành phố rộng lớn thế này trong game?"
Cô nghĩ đến các phim trường lớn, nơi dùng vật liệu nhẹ, rẻ tiền để dựng cảnh. Nhưng cho dù có dùng kỹ xảo hay chất liệu đặc biệt, chỉ riêng quy mô thế này cũng đã tốn không ít tiền của và công sức.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Cô nhớ từng đọc tin một đạo diễn nổi tiếng đã chi đến mười tỷ đồng để dựng thành phố cổ trong phim trường triều Đường. Thế thì, thành phố băng này chắc chắn còn tốn kém hơn.
Tiêu Dao thầm cảm thán:
"Chủ Nhà Ma này... giàu đến mức không còn gì để nói..."
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.