Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 375
Cập nhật lúc: 2025-04-04 02:14:24
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nụ cười trên gương mặt Tịch Tử Hạ dần tắt. Giọng cô trở nên bình thản, đều đều như máy móc:
"Đáng tiếc, cô ta chỉ là một nhân vật trong thế giới nhỏ... lại còn là phản diện. Số phận đã được sắp đặt sẵn. Dù có thông minh hay cố gắng đến mấy, kết cục vẫn là bị hủy diệt."
Trải qua vô số thế giới, Tịch Tử Hạ sớm đã vứt bỏ sự yếu mềm và lòng thương hại.
Lòng tốt nếu đặt sai chỗ không chỉ không cứu được ai, mà còn có thể khiến bản thân vướng họa. Cô từng chứng kiến rất nhiều nhân vật tài năng như Lê Diệu — nhưng cuối cùng, họ vẫn chỉ là nhân vật trong những thế giới giả lập, nơi số mệnh đã được lập trình sẵn, không thể nào thoát ra nổi.
Trong đầu, hệ thống 5678 reo lên với giọng trong trẻo:
"Tôi thấy đại lão vẫn là đỉnh nhất! Cô là ký chủ vàng, đi đâu cũng thắng, tôi nằm không cũng được thơm lây!"
"Đi thôi." Tịch Tử Hạ rời khỏi phó bản Như Hoa.
Hệ thống lập tức hỏi dồn dập:
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
"Giờ mình sang phó bản nào đây ạ? Tiểu Thiến hay Sadako?"
"Phó bản Tiểu Thiến." Cô khẽ nói, như đang tự nhủ.
Thế nhưng, Nhà Ma Phong Đô hoàn toàn khác với tưởng tượng ban đầu. Lê Diệu cũng thông minh vượt xa những gì cô từng đánh giá. Điều đó khiến Tịch Tử Hạ bắt đầu thấy hứng thú.
Không còn là sự khinh thường như trước nữa, cô bước vào phó bản mới với tinh thần chuyên nghiệp, thận trọng, như đã từng nhiều lần trong vô số nhiệm vụ khác.
Sau khi mua vé xong, Tịch Tử Hạ hòa vào dòng người đang tham quan, bước vào phó bản Tiểu Thiến.
Trong đầu, hệ thống 5678 lại bắt đầu líu ríu không ngừng:
"Nghe nói phó bản Tiểu Thiến giống khu vui chơi giải trí, kiểu như tàu lượn siêu tốc, thuyền cướp biển ấy... chán c.h.ế.t luôn á, tôi không thích đâu!"
Tịch Tử Hạ đã quá quen với sự lắm lời của hệ thống nên chẳng buồn đáp lại, cứ im lặng để nó tự nói một mình.
Thế nhưng, ngay khi đặt chân vào phó bản, vẻ thoải mái trên gương mặt cô lập tức biến mất, thay vào đó là một sự nghiêm túc hiếm thấy.
Cô dừng lại, ánh mắt đảo một vòng quan sát khắp nơi, rồi nhướng mày:
"Thật thú vị."
"Ở đâu? Ở đâu thú vị?" Hệ thống nhảy cẫng lên trong đầu cô, hỏi tới tấp.
Tịch Tử Hạ khẽ nheo mắt, nói chậm rãi:
"Nhiệm vụ lần này không đơn giản. Lê Diệu rất mạnh."
Ngay từ lúc bước vào, cô đã cảm nhận được bầu không khí bất thường.
Phó bản Tiểu Thiến không chỉ rộng lớn mà còn vô cùng kỳ quái. Nó không giống một nơi nào trên Trái Đất, thậm chí có cảm giác như đến từ một chiều không gian khác.
"Mình cần phải tìm hiểu thêm..." Cô thầm nghĩ, định yêu cầu hệ thống truy xuất dữ liệu phó bản.
Nhưng chưa kịp ra lệnh, một chú thỏ đen bé xíu đột ngột nhảy ra từ chiếc đồng hồ hình thỏ trên cổ tay cô.
Đôi mắt tròn xoe đen láy của nó nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói non nớt vang lên:
"Cô vừa nói chuyện với ai vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/375.html.]
Tim Tịch Tử Hạ khẽ thắt lại, toàn thân bất giác căng cứng. Ánh mắt cảnh giác nhìn chú thỏ nhỏ.
"Nó xuất hiện từ đâu? Sao lại bất ngờ như vậy? Mình hoàn toàn không phát hiện ra... thật sự quá sơ suất!"
"Nghe không? Tôi đang hỏi đấy! Trả lời đi!" Thỏ đen sốt ruột.
Cô chưa kịp tra thông tin về thỏ đen, cũng chưa đọc kỹ mô tả về phó bản Tiểu Thiến, nên hoàn toàn mù mờ về tình huống này. Trong lòng dâng lên một cảm giác tự trách:
"Không nên coi thường phó bản cấp thấp. Cũng không nên tự ý nói chuyện với hệ thống mà không quan sát kỹ xung quanh..."
Hệ thống 5678 lúc này mới lên tiếng giải thích:
"Trên mạng bảo, phó bản Tiểu Thiến có thỏ thông minh, đồng hành cùng người chơi. Chú thỏ đen này chính là biến thể của chiếc đồng hồ thỏ đấy."
Thấy Tịch Tử Hạ cứ im lặng, thỏ đen bắt đầu nổi cáu. Nó lập tức liên hệ với chủ phó bản:
"Chị Thiến ơi! Ở đây có người khả nghi! Cô ta cứ lẩm bẩm một mình, còn nói chị là phản diện, rất mạnh. Em nghi cô ta nói xấu sau lưng đấy, mau qua đây bắt cô ta lại!"
Chưa đầy vài giây sau, Tiểu Thiến đã xuất hiện.
Cô ấy mặc một chiếc váy dài màu xanh lục, đầu đội vòng hoa tươi, tay ôm một cây cổ cầm. Nhìn từ xa cứ như vừa bước ra từ một buổi hòa nhạc cổ điển, toát lên khí chất thanh tao, yên bình —
Tiểu Thiến chậm rãi đi vòng quanh Tịch Tử Hạ một lượt, ánh mắt dò xét. Cô cúi đầu hỏi nhỏ thỏ đen:
"Là cô ta sao?"
Thỏ đen gật đầu chắc nịch:
"Đúng vậy! Người phụ nữ này từ lúc bước vào đã hành động rất đáng ngờ, ánh mắt cũng khiến tôi không ưa nổi."
Tiểu Thiến khẽ nhíu mày:
"Ánh mắt cô ta làm sao?"
Thỏ đen hừ lạnh, bực bội nói:
"Ánh mắt đầy vẻ ngạo mạn! Kiểu như cả thế giới này đều không đáng để cô ta nhìn tới, cứ như mình là lớn nhất. Thật đáng ghét! Giống y chang cách tôi hay nhìn người khác!"
Tiểu Thiến thoáng im lặng, liếc nhìn thỏ đen một cái.
"...Nhóc, chẳng phải em đang mắng chính mình à?"
Thỏ đen nhảy dựng lên:
"Ờ thì... nhưng ít ra tôi nhìn kiểu đó là đáng yêu! Cô ta thì không!"
Rồi như nhớ ra điều gì, thỏ đen tiếp lời:
"À đúng rồi! Lúc nãy cô ta còn lẩm bẩm gì đó... nói bà chủ là phản diện, rất mạnh. Tôi chắc chắn cô ta là kẻ xấu, đến đây làm gián điệp!"
Nghe đến đây, ánh mắt Tiểu Thiến lập tức trở nên sắc bén. Cô nhanh chóng kéo thỏ đen lùi về sau, đồng thời vung tay, điều khiển những dây leo đủ màu sắc xung quanh tràn tới, trói chặt Tịch Tử Hạ.
Bị bao vây bởi những dây leo sặc sỡ, Tịch Tử Hạ chỉ khẽ thở dài một tiếng, vẻ mặt như thể đã đoán trước chuyện này. Trong lòng cô ta vốn không muốn sớm đối đầu với Lê Diệu. Thậm chí, cô ta còn có chút hứng thú, muốn quan sát thêm vài ngày nữa.
Vậy mà lại xui xẻo như thế, mới bước vào đã bị con thỏ đen nhỏ kia vạch trần. Nếu đã bị phát hiện, thì không cần che giấu nữa.
Tịch Tử Hạ l.i.ế.m môi, bàn tay phải khẽ búng một cái, một con d.a.o găm sáng loáng liền xuất hiện. Chỉ với một đường nhẹ nhàng, toàn bộ dây leo trên người cô ta liền bị cắt đứt.