Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NHA HOÀN NHÓM LỬA GIANG LY - 8

Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:58:05
Lượt xem: 3,769

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

15

 

Khoảnh khắc đứng trước cổng phủ họ Tề, cảnh tượng như vừa mới ngày hôm qua.

 

Năm ta bảy tuổi, mẫu thân uất ức mà qua đời, ta từ Lương Châu được đón về Tề phủ.

 

Chưa đầy nửa tháng, một vị đạo sĩ được mời đến xem quẻ, nói ta mang mệnh không lành, bát tự tương khắc với Tề Doanh Tuyết, làm nàng ta bệnh càng thêm bệnh.

 

Vậy là ta bị đưa trở lại Lương Châu, gửi nuôi nơi nhà thúc phụ.

 

Thúc phụ nát rượu, ham mê cờ bạc, động một chút là chửi bới, đánh đập, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc. Một hôm trong nhà cạn sạch lương thực, thúc mẫu bị dọa bán vào kỹ viện.

 

Thúc mẫu liều mạng không chịu, liền đẩy ta ra trước mặt:

“Sao không bán nó! Nó còn trẻ, xinh đẹp, giá còn cao hơn ta!”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Ánh mắt thúc phụ nhìn ta rực lên, cưỡng ép đè ta xuống đất, định giở trò đồi bại.

 

Ta rút trâm sắt cài trên búi tóc, nhắm ngay cổ họng hắn mà đ.â.m xuống.

 

Đó là lần đầu tiên ta g.i.ế.c người — m.á.u nóng b.ắ.n lên mặt mày, ta mới hiểu, có những kẻ... không xứng gọi là người.

 

Sau cái c.h.ế.t của thúc phụ và thúc mẫu, ta không còn nơi nương tựa, phiêu bạt khắp chốn, từng rơi vào hang sói, từng sa vào miệng cọp.

 

Lúc xoay vần tới Kinh thành, gặp lại người xưa trong tình cảnh khác xưa.

 

Phủ họ Tề hôm nay vẫn y như mười năm trước, bày biện không đổi, chỉ là người ngồi trên cao — Tề phu nhân Hứa Lan Khê — đã già đi thấy rõ.

 

Còn ta... đã lớn rồi.

 

Gia nhân đứng đầy ngoài cổng, ta ngồi trong chính sảnh phủ họ Tề uống trà, đích thân Hứa Lan Khê hầu chuyện.

 

Bà ta không nhịn được mà quan sát ta kỹ lưỡng:

“Phu nhân nhà họ Bùi thật giống một người xưa cũ.”

 

“Ồ? Là ai vậy?”

 

“E rằng phu nhân không tin, nhưng cô rất giống đứa con gái trưởng thứ của ta. Khi xưa vì bát tự không lành, khắc c.h.ế.t mẹ ruột, lại xung khắc với các tỷ muội trong nhà, nên bị đưa về Lương Châu cho thúc phụ nuôi, sau cũng khắc c.h.ế.t cả vợ chồng họ. Vài năm gần đây biệt vô âm tín, không rõ tung tích.”

 

Chuyện ấy năm đó từng chấn động khắp Kinh thành, toàn thành đều biết Tề phủ sinh ra một sao chổi — tên là Giang Ly. Đến nỗi dân thường cũng tránh đặt tên con trùng với hai chữ ấy.

 

Ta mỉm cười, thoáng trầm ngâm một thoáng rồi khẽ gật đầu, chậm rãi nói:

 

“Ta chính là... Giang Ly.”

 

16

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nha-hoan-nhom-lua-giang-ly/8.html.]

 

Trên gương mặt luôn mang nụ cười đoan trang của Hứa Lan Khê, thoáng chốc hiện lên vẻ kinh hoảng tột độ.

 

“Phu nhân nhà họ Bùi chẳng phải là tiểu thư nhà viên ngoại họ Điền — Điền Chiêu Chiêu đó sao? Sao lại thành Giang Ly được?”

 

Sắc mặt ta trầm xuống, nhẹ đặt chén trà xuống bàn, chậm rãi nói:

“Hôm nay ta có lòng tốt đến mời lệnh ái về phủ, không ngờ Tề phu nhân lại lấy lời độc mồm nguyền rủa ta với Giang Ly cùng mệnh, cố ý khiến ta bẽ mặt. Phủ họ Tề cửa cao nhà lớn, ta mời chẳng nổi vị Phật lớn ấy, xin tùy tiện.”

 

Dứt lời, ta hất tay áo, đứng dậy quay người bước ra.

 

Hứa Lan Khê giật mình, luống cuống kéo lấy tay ta, cười gượng xoa dịu:

“Đứa bé ngoan, ta chỉ lỡ lời vài câu thôi, con chớ để bụng. Trời cũng sắp đứng bóng rồi, ăn xong bữa cơm hẵng đi. Để ta tự mình xuống bếp.”

 

Hứa Lan Khê tuy là tiểu thư khuê các, nhưng lại có tài nấu nướng trác tuyệt.

 

Thuở còn trẻ, từng có lần vô tình nấu bữa trưa dâng lên Thái hậu. Thái hậu ăn đủ món ngon vật lạ khắp thiên hạ mà vẫn phải khen một câu: “Tay bếp vàng.”

 

Nhờ đó mà danh tiếng của bà vang khắp kinh thành, về sau gả vào phủ họ Tề, lại tự tay dạy ra một đội ngũ bếp núc xuất chúng.

 

Người có địa vị trong kinh, ai nấy đều muốn được bà hạ cố chỉ giáo, thường đặc biệt gửi thiệp mời tiểu trù phòng phủ họ Tề ra tay trợ giúp yến tiệc.

 

Chỉ là, bản thân bà hiếm khi đích thân xuống bếp.

 

Ta khẽ đỡ lấy cánh tay bà, rồi nhẹ nhàng cầm ngược lại tay Hứa Lan Khê, nói:

“Tề phu nhân là người từng nấu cơm cho Thái hậu, tiểu nữ nào dám phiền đến đại giá.”

 

Bà còn định nói gì, ta đã cắt lời:

“Chỉ là ta có chút hứng thú với tiểu trù phòng trong phủ họ Tề. Nếu Tề phu nhân bằng lòng nhường lại, chuyện gì cũng dễ bàn cả.”

 

Năm ấy ta được đưa trở về Tề gia, từ một kẻ không đủ cơm ăn, được nếm qua mỹ vị nhân gian.

Những năm sau lưu lạc bên ngoài, từng gặm vỏ cây, ăn cỏ dại — mà vị món ăn của Hứa Lan Khê, ta vẫn chưa từng quên.

 

17

 

Thế gian chỉ có hai loại rượu — rượu kính và rượu phạt.

 

Hứa Lan Khê nằng nặc giữ ta ở lại, còn tự mình xuống bếp. Ta liền lưu lại dùng bữa.

 

Cơm no rượu say, chỉ cảm thấy tay nghề của tiểu trù phòng Tề phủ hôm nay lại càng thêm tinh diệu.

 

Ta dẫn theo hơn chục người của tiểu trù phòng cùng Tề Doanh Tuyết, rồng rắn một đoàn trở về Bùi phủ. 

 

Tề Doanh Tuyết sau khi hồi phủ không khóc không nháo, tự mình đến trước mặt lão thái quân xin vào Chiếu Tuyết Các đóng cửa sám hối ba tháng, ăn chay tụng kinh, cầu phúc trừ họa.

 

Còn viện Trúc Lâm của ta, ngày ngày mùi hương của món ngon bốc lên nghi ngút, chiên xào nấu nướng không dứt.

 

Loading...