Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NHA HOÀN NHÓM LỬA GIANG LY - 7

Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:57:39
Lượt xem: 3,718

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy ta ngoan ngoãn, bà ta liền buông lỏng đề phòng, thản nhiên như chủ nhân trong phòng, ngồi xuống nhâm trà.

 

Nhân lúc bà ta sơ hở, ta lặng lẽ áp sát, siết chặt cây gậy gỗ đánh uy — một gậy giáng mạnh vào sau cổ bà ta.

 

Bà ta lập tức bất tỉnh, ta trói c.h.ặ.t t.a.y chân, nhét giẻ vào miệng, rồi nhét vào chiếc rương gỗ đỏ to bằng nửa người.

 

Chiếc rương ấy bằng gỗ lim son, chạm trổ tinh xảo, có khóa chắc chắn — là một món đồ cưới mà tiểu thư từng chuẩn bị riêng cho ta.

 

Xử lý thỏa đáng xong, ta rạch một vết trên cánh tay lão bà, hứng một bát đầy máu, tự mình bưng tới cho Tề Doanh Tuyết.

 

Máu của lão bà tanh nồng, pha lẫn mùi mục rữa, chẳng thể sánh với m.á.u người trẻ tuổi ngọt tươi.

 

Tề Doanh Tuyết cầm khăn che mũi, nhíu mày đầy chán ghét:

“Tỷ tỷ cứ để ở đây là được rồi.”

 

“Được.”

 

Ta đặt bát sứ xuống, rời khỏi phòng, còn chu đáo khép cửa giúp nàng ta.

 

Trở về viện mình, ta sai lui toàn bộ hạ nhân, đêm đến ngồi canh bên cạnh chiếc rương gỗ nặng.

 

Rương làm từ trăm năm gỗ quý, cách âm không tệ, nhưng cũng chẳng thể ngăn được tiếng gào xé ruột của lão bà bên trong.

 

Tiếng ồn khiến ta không ngủ được, liền mở khóa rương.

 

Ta cầm lấy cây gậy trừng phạt, vung mạnh xuống sau cổ bà ta — lại ngất đi, im lặng như chết.

 

Sau vài lần nếm mùi đau đớn từ cây gậy ấy, lão bà rốt cuộc không dám hé răng kêu nữa, chỉ mở to đôi mắt đầy tơ m.á.u nhìn ta, khuôn mặt trắng bệch hệt như sắc mặt của mụ buôn người năm xưa trước khi chết.

 

Mỗi ngày ta chỉ cho bà ta uống vài ngụm nước, duy trì chút sinh khí để sống sót.

 

Nhìn đôi mắt sợ hãi dần dần chuyển sang màu vàng đục, ta hài lòng với kiệt tác của mình, nhe răng cười, đêm khuya bật cười khúc khích không dứt.

 

14

 

Bảy ngày trôi qua, Tề Doanh Tuyết đã có thể đi lại nhẹ nhàng, vén váy lụa xoay người múa vòng giữa sân.

 

Khuôn mặt như núi băng vạn năm của Bùi Tuấn hôm nay hiếm hoi lộ chút nhu hòa.

 

Tề Doanh Tuyết nhào vào lòng người trong mộng, miệng cười như hoa nở:

“Nhờ có tâm huyết của tỷ tỷ, bệnh của muội mới khá lên. Chỉ là... sau này nếu bệnh lại tái phát, vẫn cần tỷ ra tay tương trợ.”

 

Ta mỉm cười gật đầu đồng ý, đoạn lại nhíu mày như khó xử:

“Thân thể tóc da là do cha mẹ ban cho, sao dám tự hủy thân thể, trái lời phụ mẫu. Máu mà ngươi uống... là của Phạm ma ma.”

 

Nói rồi, ta ném Phạm ma ma ra trước mặt mọi người.

 

Sống bảy ngày trong sợ hãi, mất m.á.u hôn mê, chỉ uống nước cầm hơi, bà ta bò đến níu lấy váy của Tề Doanh Tuyết, toàn thân run rẩy:

“Tiểu… tiểu thư… nàng ta là ác quỷ! Chính nàng ta cắt tay ta lấy m.á.u cho tiểu thư uống! Nàng ta muốn g.i.ế.c ta!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nha-hoan-nhom-lua-giang-ly/7.html.]

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Dứt lời cũng là lúc trút hơi thở cuối cùng.

 

Trong phòng hiện ra một xác chết, nha hoàn bên trong và tiểu sai đứng ngoài đều hét lên kinh hãi, ánh mắt sợ hãi đổ dồn về phía chủ nhân của mình — Tề Doanh Tuyết.

 

Tề Doanh Tuyết bị xem như yêu quái hút m.á.u người, ngất xỉu tại chỗ.

 

Chuyện này nhanh chóng lan ra khắp ngoài phủ.

 

Tin đồn rộ lên rằng: bình thê của Bùi Tuấn là yêu quái hút m.á.u người, trong phủ đã có hạ nhân c.h.ế.t vì nàng ta.

 

Tin đồn điên loạn khiến lão thái quân Bùi phủ tức đến phát bệnh, hạ lệnh đưa Tề Doanh Tuyết trả về phủ họ Tề.

 

“Bao giờ bỏ được tật hút máu, thì hẵng quay về!”

 

Cả Bùi phủ rung chuyển vì một chuyện, còn viện của ta thì thanh u tĩnh lặng, ta đang chờ khách đến.

 

Hoa rụng lác đác trong sân, Bùi Tuấn chắp tay sau lưng đứng đó, mặt đẹp như ngọc, nhưng đôi mắt vẫn lạnh băng.

 

“Chuyện này do ngươi mà ra. Ngươi phải đích thân đến phủ họ Tề, mời Doanh Tuyết về, để dẹp yên dư luận. Lão thái quân thương ngươi, chắc chắn sẽ không trách phạt.”

 

Ta nắm chặt hai dây thừng chiếc xích đu, uể oải đong đưa:

“Nếu ta không đi thì sao?”

 

“Hưu thê.”

 

Hai chữ nhẹ như gió thoảng, nhưng rơi xuống lại nặng như tờ hôn thư.

 

“Ngươi tâm cơ sâu nặng, lòng dạ ác độc, là ngươi giở trò khiến Doanh Tuyết mang tiếng ô nhục, hứng lấy vạn phần phỉ báng.”

 

Ta không phủ nhận:

“Ta tuy mưu mô, nhưng tất cả đều để tự bảo vệ mình. Còn Tề Doanh Tuyết kia mới là kẻ tâm cơ hiểm độc. Nếu m.á.u ai cũng dùng được, sao cứ phải đòi cho bằng được m.á.u ta? Không phải vì đố kỵ, mà là vì lòng dạ hiểm sâu muốn hại người. Lão thái quân chẳng qua là không dung nổi tâm tư của nàng ta mà thôi.”

 

Sắc mặt Bùi Tuấn tối sầm lại, tay nắm dây xích đu nổi gân xanh.

 

“Ta không cho phép ngươi bôi nhọ nàng ấy!”

 

Gương mặt hắn sát ngay trước mắt, hơi thở nam nhân phả vào mặt ta, khiến ta không nhịn được mà nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

 

Hương khí tràn trề huyết khí thanh xuân — quả là loại m.á.u ngon nhất để cứu người!

 

Bùi Tuấn chợt thấy sắc mặt ta khác lạ, lập tức đứng thẳng dậy, cố ý giữ khoảng cách:

“Ngươi nghe lời ta nói chưa?”

 

Ta mở to mắt, nhe răng cười, hỏi lại:

“Nhất định phải đến phủ họ Tề sao?”

 

“Không thể không đi!”

 

“Được thôi!”

 

Loading...