Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NHA HOÀN NHÓM LỬA GIANG LY - 15

Cập nhật lúc: 2025-06-05 14:00:34
Lượt xem: 4,000

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giữa biển cát vàng, hắn vác hành trang, dắt lạc đà, lặng lẽ biến mất trong gió bụi.

 

Hắn vừa đi, quan binh đã tìm đến, giơ họa tượng dò hỏi.

 

Ta chỉ tay về hướng ngược lại, “Hình như đi về phía Đông.”

 

Người đi trà nguội, nhạn qua không vết.

...

 

Mỗi tháng, ta dựng lều phát cháo, dân mười dặm tám làng đều gọi ta là người nhân đức.

 

Họ thấy ta quanh mình chỉ có một bà lão, một đại tỷ xinh đẹp, vẫn đơn thân lẻ bóng.

 

Người trong thành thi nhau đến làm mối.

 

Trong số đó có một vị huyện lệnh tuổi chưa đầy mười bảy, vừa đỗ khoa cử, từ bỏ phồn hoa chốn Kinh thành, tự nguyện đến nơi hoang vu gió cát này làm quan.

 

Hắn sai bà mối đến, mang theo toàn bộ gia sản – vỏn vẹn năm mươi lượng bạc – ngỏ lời cầu thân.

 

“Cô nương còn nhớ ba năm trước, tại Lộc Minh khách điếm, cô tặng tiểu sinh chút bạc vụn chăng? Nhờ được cô nương giúp đỡ mà tiểu sinh mới có được hôm nay. Nay xin cưới cô nương làm vợ.”

 

Khách điếm đã từng có hàng trăm thư sinh đến, hắn nói là một trong số ấy, ta hoàn toàn không nhớ.

 

Thấy hắn tuấn tú, lại nhỏ hơn ta vài tuổi, ta đùa giỡn:

“Ơn cứu mạng đời này, chẳng lẽ đều phải lấy thân báo đáp?”

 

Hắn đỏ mặt, rụt rè lắc đầu.

 

“Phải rồi. Hay là huyện lệnh đại nhân coi trọng bạc trong tay ta, nhất quyết muốn cưới bằng được?”

 

Hắn lại lắc đầu, đôi mày nhíu lại lộ chút giận nhè nhẹ.

 

“Nếu cô nương chê sính lễ mọn, tiểu sinh sẽ vay mượn thêm.”

 

“Được, ba nghìn lượng.”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Ta không thiếu ba nghìn lượng. Nhưng với Lâu Kỵ – kẻ vừa mới vào quan trường – thì số bạc ấy chẳng khác gì chuyện hoang đường.

 

Sau khi hắn rời đi, Lưu ma ma và Xuân Nương cứ thay nhau khen hắn.

 

Nói hắn tuấn tú, chính trực, tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô lượng.

 

Cũng chính vì tiền đồ rộng mở ấy, mai sau thế nào cũng thăng chức vào Kinh.

 

Mà ta, đã từng khiến Kinh thành nghiêng ngả, từng bước vào công đường, gương mặt này còn ai không nhận ra?

 

Điều đó chỉ tổ hại hắn.

 

Ta lấy mẫu thân mình làm gương, đối với Lâu Kỵ luôn giữ đề phòng.

 

Ba nghìn lượng ấy là để khiến hắn nản lòng mà lui bước.

 

Nếu hắn thực sự vay mượn được số bạc ấy, phần nhiều là lợi dụng chức vụ, vậy thì càng không thể có chuyện gì giữa ta và hắn.

 

Lâu Kỵ không vay được.

 

Thỉnh thoảng đến khách điếm, chỉ ngồi uống một bình trà, không nói lời nào, uống xong liền đi.

 

Chỉ cần hắn có mặt, những khách nhân hay mượn rượu làm càn cũng răm rắp giữ mình.

 

Đầu tháng nào hắn cũng ra ngoại thành cứu tế. Nhân thủ thiếu, hắn hỏi ta có muốn giúp.

 

Quan phủ sao lại thiếu người?

 

Nhưng ta vẫn đi.

 

Lều cháo đông nghịt, kẻ đến xin ăn không ít người quần áo chỉnh tề.

 

Nếu cháo không đủ, họ liền gây chuyện, chửi mắng quan phủ.

 

“Thế nào? Quan phủ phát cháo cho dân, bọn ta cũng là dân, chẳng lẽ không được nhận?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nha-hoan-nhom-lua-giang-ly/15.html.]

 

Quan sai và kẻ gây chuyện suýt nữa lao vào đánh nhau.

 

Lâu Kỵ cau mày.

 

Việc ác thì dễ, việc thiện thì khó.

 

Ta bước ra giữa hai người, múc cho hắn một bát cháo đặc, đuổi đi.

 

Ngày hôm sau, người đến lĩnh cháo giảm đi một nửa, đều là dân đói rách, áo quần lam lũ.

 

Không còn thấy mặt đám hôm qua.

 

Lâu Kỵ trêu ta:

“Cho cát vào cháo, chỉ có cô nương mới nghĩ ra được đấy.”

 

Lộc Minh khách điếm phát cơm thừa canh cặn cũng thế thôi.

 

Ta nhìn ánh mắt sáng rực của hắn, trong lòng bỗng ngẩn ra.

 

Không tránh né, ta nhe răng cười với hắn:

“Làm việc thiện, phải có lưỡi d.a.o giấu trong tay áo. Giúp người, cũng phải bảo vệ được chính mình.”

 

28

 

Suốt chín năm, Lâu Kỵ vẫn ở lại Lương Châu. Hắn nhận ra ta không muốn rời nơi này, nên cũng ở lại lập nghiệp.

 

Chín năm ấy, ta và Lâu Kỵ làm được rất nhiều việc.

 

Phát cháo cho dân chạy nạn, mở học đường cho trẻ nghèo, lập từ đường dưỡng nhi nuôi trẻ mồ côi.

 

Cũng có khi ta trật chân, hắn cõng ta về khách điếm.

 

Lưng hắn ấm áp, ta nhìn đuôi mắt hắn, thấy từng chút non trẻ năm xưa dần biến mất.

 

Trong lòng ta dấy lên tình ý.

 

Lưu ma ma tóc đã bạc nửa đầu, giục ta sớm ngày xuất giá.

 

Một đợt rét đầu thu khiến Xuân Nương nhiễm phong hàn.

 

Nàng không qua khỏi mùa đông.

 

Xuân sinh vào xuân, nhưng lại chẳng đợi được xuân năm sau.

 

Trước khi mất, nàng nắm tay ta, tiếc nuối nói chẳng thể làm nghĩa mẫu cho con của ta được nữa.

 

Khi ấy, ta mới thấy hối hận vì không thành thân sớm hơn.

 

Ta chôn mộ nàng cạnh mẫu thân.

 

Năm thứ mười kể từ khi Lâu Kỵ đến Lương Châu — ta và hắn thành thân.

 

Rất nhanh sau đó, ta hạ sinh đứa con đầu lòng, gương mặt nó giống hệt cha mình.

 

Lâu Kỵ vô cùng cưng chiều con, hắn làm cha hiền, ta làm mẹ nghiêm.

 

Ba năm sau, ta sinh đôi thêm một trai một gái.

 

Gia đình có thêm hai tiếng cười non nớt.

 

Một đứa trong lòng ta, một đứa trong tay Lâu Kỵ.

 

Đứa lớn gối lên đùi hắn, cười khanh khách không ngớt.

 

Đêm đến, cả nhà quây quần bên bếp lửa nấu trà, nghe tuyết rơi dưới ánh đèn vàng.

 

Cõi nhân gian tuy vắng lặng... nhưng tình ý vẫn còn.

 

-HẾT-

 

Loading...