Nhà Hàng Kỳ Diệu: Mảnh Đất Của Sự Sống - Chương 8: Đợt Sóng Khách Hàng
Cập nhật lúc: 2024-09-26 11:42:45
Lượt xem: 24
Ngày mới bắt đầu với ánh nắng rực rỡ, và không khí trong lành lan tỏa khắp khu vườn của Linh. Cô bắt đầu ngày mới như mọi khi: kiểm tra khu vườn, tưới nước cho những cây trồng đặc biệt, và thả lỏng tâm hồn giữa khung cảnh bình yên mà cô đã tạo ra. Những loài cây trong khu vườn của Linh không chỉ là cây cối bình thường. Mỗi cây mang một tác dụng riêng, từ chữa bệnh, tăng cường sức mạnh đến cải thiện may mắn. Mỗi hạt giống mà cô gieo xuống đều cần sự chăm sóc tận tâm và cẩn thận.
Cảm nhận từng tia nắng nhẹ nhàng rơi trên khuôn mặt, Linh thở dài nhẹ nhõm. Mặc dù thế giới ngoài kia vẫn đầy hiểm nguy, nhưng ở đây, trong khu vực nhà hàng và vườn của mình, cô biết mình an toàn. Khung cảnh này là thành quả sau bao tháng ngày chiến đấu, không chỉ với những nguy hiểm từ lũ zombie mà còn với chính sự cô độc trong tâm hồn mình.
Những cây quả mọng đỏ sáng lấp lánh dưới nắng sớm. Đó là loại cây cô mới trồng cách đây vài ngày — **cây Thanh Quả**, loại cây đặc biệt có khả năng tăng cường sự tập trung và năng lượng tinh thần cho người ăn. Linh đã mất nhiều ngày để tìm hạt giống và chuẩn bị điều kiện thích hợp để trồng loài cây này. Giờ đây, những quả mọng đầu tiên đã chín, sẵn sàng để được thu hoạch.
---
Sau khi hoàn thành công việc ngoài vườn, Linh quay lại bếp để chuẩn bị cho ngày mới. Cô biết rằng sẽ có một nhóm khách đặc biệt đến hôm nay — những người khách từ xa, nổi tiếng là **những thợ săn zombie**. Những thợ săn này thường xuyên đi lại giữa các thành phố còn sót lại, bảo vệ người dân và thu thập vật liệu quý hiếm từ lũ zombie.
Mỗi khi có đoàn thợ săn ghé thăm, nhà hàng của Linh trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Những vị khách đặc biệt này luôn mang đến những câu chuyện phiêu lưu hấp dẫn và đôi khi là những món quà đặc biệt từ vùng đất xa xôi. Nhưng Linh biết rằng không phải lúc nào họ cũng đến với tâm trạng thoải mái; nhiều khi, các thợ săn trở về sau những trận chiến khốc liệt, kiệt sức và cần được hồi phục không chỉ về thể chất mà còn cả tinh thần.
---
Tiếng chuông cửa vang lên, kéo Linh ra khỏi suy nghĩ. Đoàn thợ săn đã đến.
Dẫn đầu đoàn là một người đàn ông cao lớn với dáng vẻ uy nghiêm. Đôi mắt sắc lạnh của anh ta lướt qua khắp không gian của nhà hàng, nhưng khi chạm phải ánh mắt Linh, anh gật đầu mỉm cười, biểu hiện của sự tôn trọng.
"Chào cô Linh, chúng tôi đã trở lại," người đàn ông nói, giọng trầm ấm nhưng có vẻ mệt mỏi.
MEOW
"Chào anh Duy," Linh đáp lại bằng một nụ cười nhẹ. "Mọi người đã trải qua một chuyến đi dài, phải không? Hãy ngồi xuống, tôi sẽ chuẩn bị cho các anh một bữa ăn để hồi phục."
Duy dẫn đoàn thợ săn vào trong, từng người một ngồi xuống bàn với những bộ giáp đầy vết trầy xước, bụi bẩn từ các cuộc chiến gần đây. Ánh mắt họ rực sáng khi nhìn thấy bầu không khí ấm áp và an toàn của nhà hàng. Linh hiểu rằng đối với những người luôn phải đối mặt với nguy hiểm bên ngoài, nơi này như một thiên đường, một nơi mà họ có thể tạm dừng lại và tận hưởng sự bình yên.
---
Linh nhanh chóng vào bếp chuẩn bị món ăn. Cô quyết định dùng **Thanh Quả** mà cô vừa thu hoạch để làm món chính. Loại quả này sẽ giúp các thợ săn hồi phục năng lượng và tinh thần sau những trận chiến căng thẳng. Cô cẩn thận kết hợp Thanh Quả với một loại gia vị đặc biệt chiết xuất từ **hoa Thảo Mộc Tím**, giúp làm dịu những tổn thương tinh thần và tăng cường sự minh mẫn.
Trong quá trình chuẩn bị, Linh nhớ lại những lần gặp gỡ trước đây với Duy và nhóm thợ săn của anh. Họ là những người dũng cảm, không ngại nguy hiểm để bảo vệ những người còn sống sót. Nhưng đằng sau sự mạnh mẽ ấy là những vết thương tinh thần mà không phải ai cũng dễ dàng thấy được. Linh biết rằng ngoài thức ăn, cô cần mang đến cho họ sự bình yên và thoải mái, điều mà họ rất ít khi có được ngoài kia.
---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nha-hang-ky-dieu-manh-dat-cua-su-song/chuong-8-dot-song-khach-hang.html.]
Sau khi món ăn hoàn thành, Linh nhẹ nhàng bày biện lên bàn, từng đĩa Thanh Quả đỏ mọng được bày trí tinh tế, kèm theo những chén nước sốt từ hoa Thảo Mộc Tím. Cô lặng lẽ quan sát đoàn thợ săn khi họ bắt đầu thưởng thức bữa ăn.
Một khoảng lặng bao trùm không gian khi mọi người thưởng thức hương vị dịu ngọt và tươi mát từ món ăn. Những cái gật gù đầy hài lòng và những ánh mắt biết ơn hướng về Linh. **Bữa ăn không chỉ giúp họ hồi phục thể chất** mà còn là sự xoa dịu tinh thần sau những ngày tháng căng thẳng.
---
Duy ngồi ở phía đầu bàn, tay nắm chặt một cốc nước, đôi mắt anh dần dịu đi khi cảm nhận được sự bình yên nơi đây. "Cô Linh, như mọi khi, món ăn của cô thật tuyệt vời," anh nói, giọng trầm ấm hơn. "Nó không chỉ làm chúng tôi no bụng, mà còn giúp tâm trí chúng tôi thư giãn sau những ngày dài."
Linh mỉm cười, đáp lại nhẹ nhàng: "Đó là mục đích của nhà hàng này mà, phải không? Mọi người đến đây để tìm lại chút bình yên."
Duy ngồi im một lúc, ánh mắt như chìm đắm trong suy nghĩ. "Bình yên… Đôi khi chúng tôi quên mất cảm giác đó," anh nói nhỏ. "Ngoài kia, mọi thứ quá hỗn loạn. Mỗi ngày, chúng tôi phải đối mặt với cái chết, với nỗi sợ hãi…"
"Nhưng anh vẫn kiên cường, vẫn tiếp tục chiến đấu," Linh nói, ánh mắt cô dịu dàng nhưng cũng đầy sự thông cảm. "Điều đó không dễ dàng, nhưng nó làm cho những giây phút bình yên như thế này trở nên quý giá hơn."
---
Duy im lặng, cảm nhận sâu sắc từng lời Linh nói. Anh biết cô không chỉ đơn giản là một người nấu ăn. Linh, với sự tỉ mỉ và yêu thương trong từng món ăn, đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của những thợ săn như anh. Mỗi lần đến đây, anh cảm thấy như được trở về nhà, nơi không có những hiểm nguy rình rập, chỉ có sự an toàn và yên bình.
---
Sau bữa ăn, đoàn thợ săn dường như đã lấy lại năng lượng và tinh thần. Họ nói chuyện vui vẻ hơn, và không khí trở nên thoải mái. Linh đứng từ xa, nhìn họ trò chuyện với nhau, lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Cô đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, mang lại cho họ không chỉ thức ăn, mà còn là một nơi để tạm thời quên đi những gánh nặng bên ngoài.
Duy bước tới chỗ Linh khi mọi người chuẩn bị rời đi. "Cảm ơn cô, Linh. Chúng tôi sẽ quay lại, và hy vọng lần sau chúng tôi sẽ có thể mang đến cho cô vài thứ đặc biệt."
Linh mỉm cười, "Đừng quá vội vàng, anh Duy. Chỉ cần các anh quay lại an toàn là tôi vui rồi."
Duy cười nhẹ, rồi gật đầu chào tạm biệt. Khi họ rời đi, Linh nhìn theo bóng dáng họ, lòng cảm thấy ấm áp. Cô biết rằng mình không thể tham gia vào những cuộc chiến ngoài kia, nhưng tại đây, trong nhà hàng nhỏ bé này, cô có thể làm được điều tốt nhất của mình: mang lại sự bình yên cho những người xứng đáng.
---
Kết thúc chương 8.