Nhà Hàng Kỳ Diệu: Mảnh Đất Của Sự Sống - Chương 79: Trận Chiến Cuối Cùng
Cập nhật lúc: 2024-10-31 21:31:54
Lượt xem: 1
Không gian trong căn phòng đột ngột co rút lại, từng ngọn lửa đỏ rực phát ra từ những ký tự cổ xưa trên bức tường bao quanh, chiếu sáng mặt nước đen sâu thẳm. Tiếng vọng của giọng nói tà ác cứ vang mãi, như một lời nguyền phủ lên toàn bộ căn phòng.
Linh nhìn chằm chằm vào thực thể khổng lồ trước mặt, lòng không hề d.a.o động. Ánh mắt cô lấp lánh tia kiên định, như một ngọn lửa không bao giờ tắt. Cả đội hiểu rõ rằng đây là trận chiến sống còn, một sai lầm nhỏ nhất cũng có thể khiến họ mất mạng.
“Linh, chúng ta sẽ phải đánh trúng điểm yếu của nó, nhưng ta không biết đó là gì,” Hưng nói, hơi thở gấp gáp khi nhìn vào đôi mắt đỏ như lửa của quái vật.
“Chắc chắn điểm yếu của nó nằm đâu đó ở trung tâm. Nhìn kìa!” Vân chỉ tay về phía n.g.ự.c của thực thể, nơi ánh sáng lấp lóe từ một viên tinh thạch màu tím. “Nếu chúng ta có thể phá hủy viên tinh thạch đó, có lẽ chúng ta sẽ ngăn được nó!”
Linh gật đầu, nắm chặt thanh kiếm, rồi nói: “Minh và Hưng, các cậu hãy thu hút sự chú ý của nó. Vân, khi nào nó tấn công thì hãy dựng khiên bảo vệ. Mình sẽ tìm cơ hội tiến gần và tấn công viên tinh thạch đó!”
Không ai phản đối. Họ biết đây là cơ hội duy nhất để chiến thắng. Minh và Hưng lao vào từ hai hướng, tấn công liên tục vào đôi chân to lớn của thực thể. Lưỡi kiếm và cú đ.ấ.m của họ tạo thành những đợt sóng xung kích, khiến thực thể tạm thời mất thăng bằng. Nó gầm lên, vung cánh tay khổng lồ về phía Minh, nhưng ngay lúc đó, Vân đã dựng khiên bảo vệ, chặn lại cú đ.ấ.m c.h.ế.t người.
Lợi dụng khoảnh khắc đó, Linh lao tới, tiến gần hơn về phía viên tinh thạch màu tím.
Tiếng thở của Linh dồn dập, mồ hôi rịn ướt trán, nhưng không một giây chần chừ. Cô nhanh chóng nhảy lên, lấy hết sức mạnh đ.â.m thẳng thanh kiếm vào viên tinh thạch. Lưỡi kiếm chạm vào bề mặt viên đá, tạo ra một ánh sáng chói lòa khiến cả căn phòng rung chuyển.
Quái vật gào lên, âm thanh ghê rợn vang dội khắp không gian, như thể nỗi đau của nó đã chạm đến tận cùng. Cả căn phòng như sụp đổ, những cột lửa đỏ rực bốc lên từ mặt đất, khiến không khí nóng rực.
Thế nhưng, viên tinh thạch chỉ xuất hiện vài vết nứt nhỏ. Linh lùi lại, nhận ra rằng một đòn duy nhất chưa đủ để tiêu diệt nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nha-hang-ky-dieu-manh-dat-cua-su-song/chuong-79-tran-chien-cuoi-cung.html.]
“Cả đội, cùng tấn công vào viên tinh thạch!” cô hét lên.
Cả nhóm lập tức hành động. Hưng và Minh tập trung hết sức mạnh, tung đòn vào n.g.ự.c của quái vật, cố gắng phá vỡ lớp bảo vệ quanh viên tinh thạch. Vân sử dụng ma thuật hỗ trợ, tăng cường sức mạnh của cả đội, giúp những đòn tấn công trở nên sắc bén hơn.
Quái vật vung tay về phía họ, nhưng nhờ sức mạnh từ khiên bảo vệ của Vân, đòn đánh chỉ trượt qua trong gang tấc. Mỗi cú đánh, mỗi đòn tấn công của họ đều làm viên tinh thạch càng thêm nứt toác, ánh sáng tím ngày càng yếu dần.
Sau nhiều đợt tấn công liên tục, viên tinh thạch cuối cùng cũng bắt đầu lung lay. Quái vật yếu đi rõ rệt, hơi thở của nó dần thưa thớt, ánh sáng đỏ trong đôi mắt nhạt dần, như bị rút hết sức lực.
Linh nhận ra thời điểm này chính là cơ hội tốt nhất. Cô cầm thanh kiếm, lao tới bằng toàn bộ sức mạnh còn lại. “Kết thúc rồi!” cô hét lớn, đ.â.m thẳng vào viên tinh thạch một lần nữa.
Viên tinh thạch phát ra ánh sáng chói lòa trước khi nổ tung thành hàng nghìn mảnh vụn. Quái vật gào lên lần cuối cùng, cơ thể khổng lồ của nó tan biến dần trong ánh sáng tím, để lại không gian yên tĩnh và đầy tro bụi.
MEOW
Cả đội ngã quỵ xuống, thở dốc vì kiệt sức. Họ đã chiến đấu đến tận cùng sức lực, và cuối cùng đã vượt qua được thử thách này.
Sau khi hồi phục một chút, cả nhóm nhìn nhau với nụ cười mệt mỏi nhưng đầy thỏa mãn. Cuối cùng, họ cũng đã phá tan được bóng tối bao trùm, khám phá ra bí mật đen tối nhất của nơi này và tiêu diệt kẻ thù cuối cùng.
“Chúng ta đã hoàn thành rồi...” Linh thì thầm, đôi mắt lấp lánh niềm vui và sự mãn nguyện. Hành trình khốc liệt này đã kết thúc, nhưng cô biết, nó cũng là một khởi đầu mới.
Họ rời khỏi căn phòng, bước qua cánh cửa dẫn ra ánh sáng rực rỡ của ngày mới, cảm nhận được sự bình yên thật sự trong tâm hồn.