Nhà Hàng Kỳ Diệu: Mảnh Đất Của Sự Sống - Chương 77: Đối Mặt với Bóng Tối
Cập nhật lúc: 2024-10-31 21:31:20
Lượt xem: 0
Linh và cả nhóm tiếp tục bước đi trong sự im lặng đáng sợ của bóng tối. Cô cảm nhận được áp lực đè nén từ cả bốn phía, như thể mọi thứ xung quanh đang dần dần thu hẹp lại. Tiếng bước chân vang vọng trong hành lang lạnh lẽo khiến tâm trí họ thêm căng thẳng, cảnh giác, sẵn sàng đối phó với bất cứ nguy hiểm nào có thể ập tới.
Đi một đoạn, cả nhóm dừng lại khi phát hiện một căn phòng rộng lớn xuất hiện ngay trước mắt. Ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đuốc treo trên tường soi rọi những bức tượng đá, khắc hình các vị thần chiến binh và những sinh vật quái dị. Chính giữa căn phòng là một tấm đá lớn, phủ đầy các ký tự cổ xưa và những dấu vết kỳ quái.
“Đây là…?” Hưng chậm rãi nói, ánh mắt kinh ngạc trước khung cảnh bí ẩn.
Linh tiến lại gần, dùng ngón tay vuốt nhẹ lên bề mặt tấm đá. Lớp bụi dày bao phủ lâu ngày khiến các ký tự càng trở nên mờ ảo, khó đoán định.
Minh nhìn kỹ những ký tự và chợt nhíu mày. “Có vẻ đây là ngôn ngữ cổ đại, thứ mà người xưa dùng để phong ấn các thực thể mạnh mẽ. Nếu đoán không lầm, có thể tấm đá này chứa thông tin về thực thể chúng ta đang tìm kiếm.”
Linh khẽ gật đầu, nhưng trước khi cô có thể nói gì, tấm đá bỗng rung chuyển. Cả nhóm giật mình, lùi lại, quan sát cẩn thận. Những ký tự bắt đầu phát sáng, rực lên màu đỏ đầy đe dọa, rồi từ từ chúng dần biến đổi, chuyển thành những hình ảnh kỳ dị.
Các hình ảnh trên tấm đá từ từ hiện rõ. Cảnh tượng mô tả một cuộc chiến khủng khiếp giữa con người và các thực thể cổ đại. Những sinh vật mang hình thù ghê rợn lao vào, càn quét, gieo rắc sự hủy diệt. Đứng giữa tất cả là một thực thể cao lớn với đôi mắt rực sáng, đôi tay giơ cao như đang điều khiển cả vũ trụ.
“Tôi nghĩ đây chính là… hắn,” Minh khẽ nói, giọng điệu đầy lo lắng.
Vân cảm thấy hơi lạnh chạy dọc sống lưng. “Nhìn hắn như thể là hiện thân của bóng tối và sự hủy diệt vậy.”
Linh nhìn chăm chú vào hình ảnh, cố gắng nắm bắt từng chi tiết. Cô nhận thấy dưới chân thực thể đó là những dòng m.á.u chảy tràn, tạo thành dòng sông đỏ lòm bao quanh. Cảnh tượng tàn khốc này không chỉ là một hình ảnh minh họa, mà dường như là lời cảnh báo cho những ai dám xâm phạm nơi này.
Khi hình ảnh cuối cùng hiện lên, tiếng rì rào nhỏ vang lên trong không gian. Các ký tự đỏ rực từ từ biến mất, trả lại bề mặt tấm đá màu đen. Không khí trong căn phòng cũng trở nên nặng nề hơn, như thể cả căn phòng bị bao phủ bởi một lớp màn vô hình của bóng tối và bí mật.
Trong khi mọi người còn đang suy nghĩ về ý nghĩa của tấm đá, một tiếng động lớn bất ngờ vang lên từ phía sau. Cả nhóm giật mình quay lại và thấy từ trong bóng tối, một đoàn sinh vật ghê rợn đang lao tới. Chúng là những chiến binh xác sống, thân thể chúng bị phủ kín bởi những lớp giáp rỉ sét, đôi mắt trống rỗng, di chuyển trong tiếng lạo xạo đáng sợ.
“Chuẩn bị sẵn sàng!” Linh hô lớn, rút vũ khí của mình ra.
Cả nhóm lập tức vào vị trí, vũ khí sẵn sàng. Hưng và Minh đứng chắn trước, còn Linh và Vân đứng phía sau hỗ trợ. Những chiến binh xác sống lao tới như không hề cảm nhận được sự đau đớn, từng động tác cứng ngắc nhưng lại đầy uy lực.
Minh tung cú c.h.é.m mạnh, thanh kiếm của cậu cắt qua một xác sống, khiến nó gục ngã ngay lập tức. Nhưng ngay khi Minh xoay người, một xác sống khác đã ập đến từ phía sau. Hưng nhanh chóng lao tới, đẩy Minh sang một bên và đánh bạt tên địch bằng cú đ.ấ.m dứt khoát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nha-hang-ky-dieu-manh-dat-cua-su-song/chuong-77-doi-mat-voi-bong-toi.html.]
“Chúng không chỉ đông mà còn vô cùng hung hãn!” Hưng thở mạnh, ánh mắt kiên định.
Linh không ngừng quan sát và tìm hiểu chiến thuật của chúng. Cô phát hiện ra rằng chúng di chuyển theo từng đợt, có chiến lược rõ ràng, như thể được điều khiển bởi một trí tuệ nào đó. Linh nhẩm tính thời gian, chờ đợi thời điểm thích hợp, và ra hiệu cho cả nhóm tập trung tấn công vào những kẻ cầm đầu.
Cuộc chiến diễn ra căng thẳng, mùi m.á.u tanh quyện lẫn vào không khí, tạo nên bầu không khí ngột ngạt. Linh tập trung tối đa, điều khiển từng cú c.h.é.m một cách chính xác, tận dụng mọi khoảng trống để hạ gục từng kẻ địch. Các động tác của cô ngày càng thuần thục, trở thành một cơn bão lửa cuồng nộ, cuốn theo mọi kẻ địch dám lại gần.
Minh và Hưng cũng không hề kém cạnh. Minh với thanh kiếm sắc bén xoay tròn như một vũ công giữa trận mạc, từng đường kiếm của cậu mạnh mẽ và dứt khoát. Còn Hưng, với đôi tay mạnh mẽ, đẩy lùi từng tên địch, bảo vệ phía sau cho Vân.
MEOW
Vân, đứng cuối cùng, sử dụng khả năng hỗ trợ của mình một cách nhuần nhuyễn. Cô tạo ra những lớp chắn bảo vệ cả nhóm, đồng thời phóng những tia sáng nhỏ vào các kẻ địch, làm chậm chúng lại và tạo cơ hội cho Linh và Minh kết liễu chúng.
Nhưng dù cố gắng hết sức, số lượng xác sống vẫn tiếp tục gia tăng, và sức lực của họ ngày càng cạn kiệt. Linh cảm thấy đôi chân mình bắt đầu run rẩy, hơi thở gấp gáp, nhưng cô không thể dừng lại. Cô biết rằng nếu dừng lại, tất cả họ sẽ không thể sống sót.
Khi tình hình trở nên căng thẳng đến mức không còn đường lui, Linh đột nhiên cảm nhận được một nguồn năng lượng mạnh mẽ từ sâu bên trong mình. Nó không phải là sức mạnh bình thường, mà là một nguồn lực kỳ bí, giống như sự kết nối với chính thực thể mà họ đang chiến đấu.
Linh nhắm mắt lại, tập trung tinh thần vào nguồn năng lượng đó. Bỗng dưng, cô cảm nhận được những làn sóng mạnh mẽ truyền qua cơ thể mình, kích hoạt một sức mạnh tiềm ẩn. Đôi mắt cô bừng sáng, và trong một khoảnh khắc, Linh thấy mình như đã hòa nhập với bóng tối xung quanh.
Cô hét lên, thanh kiếm của cô rực cháy trong luồng sáng kỳ bí. Cô lao tới giữa đàn xác sống, xoay kiếm thành vòng tròn, tạo ra một vụ nổ ánh sáng mạnh mẽ. Làn sóng năng lượng lan tỏa, cuốn phăng hết lũ xác sống trong phạm vi xung quanh, để lại những tàn tích lẫn bụi đất mịt mù.
Cả nhóm sửng sốt trước sức mạnh mới của Linh. Minh mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt tự hào. “Đây là Linh mà tôi biết. Luôn mạnh mẽ và không từ bỏ.”
Linh thở hắt ra, sức lực cạn kiệt nhưng cô vẫn nở nụ cười mệt mỏi. “Tôi sẽ không để các bạn phải thất vọng.”
Khi làn bụi tan dần, cả nhóm đứng nhìn quanh căn phòng. Không còn dấu vết của lũ xác sống nữa. Nhưng họ biết rằng đây chỉ mới là một phần nhỏ của những thử thách đang chờ phía trước. Linh nhìn vào sâu trong bóng tối, nơi ánh sáng từ ngọn đuốc không thể chạm tới.
“Còn một thứ nữa mà chúng ta chưa biết, và đó có thể là kẻ thù thực sự,” Linh trầm ngâm nói.
Minh tiến tới bên cạnh cô, giọng chắc chắn: “Chúng ta sẽ đối mặt với nó. Không gì có thể ngăn cản được cả nhóm chúng ta khi cùng nhau.”