Nhà Hàng Kỳ Diệu: Mảnh Đất Của Sự Sống - Chương 71: Lời Nguyền Cổ Đại
Cập nhật lúc: 2024-10-25 21:02:06
Lượt xem: 1
Không khí trong hang động dường như trở nên đặc quánh lại sau lời cảnh báo vang vọng. Bóng tối bao trùm không gian, mỗi hơi thở đều nặng nề, khiến cả nhóm cảm thấy như đang đứng trước một vực thẳm vô hình. Nhưng Linh biết, dù có thế nào, họ cũng phải tiếp tục.
“Đây là lối đi duy nhất.” Cô nói, dứt khoát hơn bao giờ hết.
Minh, Hưng, Vân và Tâm lặng lẽ gật đầu, ánh mắt họ kiên định dẫu trong lòng vẫn tràn ngập sự hoang mang. Cả nhóm bắt đầu tiến lại gần cây cổ thụ đen kịt, mà theo Linh suy đoán, chính là tâm điểm của lời nguyền đang bao trùm khu vực này. Mỗi bước chân đến gần, cảm giác bất an càng tăng lên, như thể một cơn bão sắp sửa nổ ra từ lòng đất.
Linh chạm nhẹ vào thân cây đen đúa, đôi tay run rẩy không thể kìm lại. Khi đầu ngón tay cô chạm vào lớp vỏ thô ráp, một luồng khí lạnh giá truyền vào cơ thể. Đôi mắt cô mờ đi trong khoảnh khắc, trước khi hình ảnh của một thế giới khác hiện ra.
Trong tầm nhìn mờ ảo đó, Linh thấy một ngôi làng cổ xưa, ngôi làng chìm trong bóng tối. Những người dân trong làng gào thét, chạy trốn khỏi một bóng đen khổng lồ đang tiến đến từ phía chân trời. Tiếng khóc lóc, tiếng gào thét vọng lại từ khắp nơi, vang vọng qua thời gian. Họ đã bị nguyền rủa, một lời nguyền không có lối thoát. Và cây cổ thụ này chính là cội nguồn của lời nguyền đó, là nơi những linh hồn tội nghiệp bị giam cầm mãi mãi.
Linh giật mình, đôi mắt trở lại với hiện tại. Cô cảm thấy lạnh sống lưng khi nhận ra sự thật: “Chúng ta không chỉ đối mặt với một thử thách đơn thuần. Đây là... cả một lời nguyền cổ xưa. Những linh hồn bị giam cầm tại đây, và nếu chúng ta không phá giải được nó, chúng ta sẽ trở thành một phần của nó.”
MEOW
“Lời nguyền sao?” Vân thì thầm, lùi lại một bước khi nghe Linh nói.
“Tôi đã nhìn thấy nó. Những người bị mắc kẹt ở đây... họ đã c.h.ế.t từ hàng trăm năm trước, nhưng linh hồn của họ vẫn tồn tại trong sự đau khổ, bị trói buộc với cây cổ thụ này.”
Minh đứng cạnh Linh, ánh mắt lo lắng nhưng không hề có ý định từ bỏ. “Vậy chúng ta cần phải làm gì để phá giải lời nguyền?”
Linh nhìn vào cây cổ thụ, suy nghĩ một lúc trước khi đáp lời. “Tôi không biết chắc, nhưng chắc chắn phải có một chìa khóa nào đó. Có thể ở đâu đó trong khu vực này, chúng ta sẽ tìm thấy câu trả lời.”
Cả nhóm bắt đầu tản ra khắp hang động, tìm kiếm bất kỳ manh mối nào có thể giúp họ giải thoát khỏi lời nguyền. Mỗi bước đi trong hang động giống như một cuộc hành trình vào bóng tối sâu thẳm của tâm hồn, nơi từng cơn gió lạnh thổi qua chỉ là sự hiện diện mơ hồ của những linh hồn đã mất.
Hưng cúi xuống kiểm tra một khu vực gần gốc cây cổ thụ, những tảng đá phủ đầy rêu mốc dường như che giấu điều gì đó. Tay anh bới nhẹ lớp rêu, phát hiện ra một dòng chữ cổ khắc trên đá. “Tôi tìm thấy một cái gì đó ở đây!”
Cả nhóm vội vã tụ lại, ánh sáng từ đuốc chiếu rõ dòng chữ cổ xưa khắc trên tảng đá. Mặc dù ngôn ngữ này đã bị lãng quên từ lâu, nhưng Linh, nhờ những nghiên cứu về ma thuật cổ, có thể đọc được.
“Để giải thoát, kẻ bị nguyền rủa phải đối mặt với nỗi sợ hãi lớn nhất của mình và tìm ra sự cân bằng giữa ánh sáng và bóng tối...”
Câu nói đó vang lên như một lời thách thức, nhưng đồng thời cũng là một lời cảnh báo. Linh biết, đây không phải là một cuộc chiến đơn thuần. Đó là một cuộc đối đầu với chính bản thân họ, với những bóng tối trong lòng mỗi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nha-hang-ky-dieu-manh-dat-cua-su-song/chuong-71-loi-nguyen-co-dai.html.]
“Có nghĩa là gì?” Vân hỏi, giọng cô run run.
Linh hít một hơi thật sâu. “Mỗi chúng ta phải đối mặt với nỗi sợ lớn nhất của mình. Chỉ khi vượt qua nó, chúng ta mới có cơ hội phá giải lời nguyền này.”
Cả nhóm lặng đi trong giây lát. Ai cũng có những nỗi sợ riêng, những bóng ma quá khứ mà họ không muốn đối mặt. Nhưng giờ đây, đó là cách duy nhất để sống sót.
Bỗng nhiên, tiếng động kỳ lạ vang lên từ phía sâu trong hang động. Những bóng đen di chuyển như thể những linh hồn đang bị khuấy động bởi sự hiện diện của những người sống.
“Chúng ta không còn nhiều thời gian,” Minh nói, đôi tay siết chặt vũ khí, sẵn sàng đối phó với bất cứ điều gì đang đến gần.
“Đúng, chúng ta phải nhanh lên.” Linh nói, ánh mắt cô dõi theo những bóng đen đang lan rộng.
Không chờ đợi lâu, một đợt tấn công từ những linh hồn bóng tối bất ngờ ập đến. Những sinh vật vô hình như gió lốc lao vào nhóm của Linh, cuốn theo sự lạnh giá và tuyệt vọng. Minh c.h.é.m mạnh thanh kiếm của mình, nhưng lưỡi kiếm xuyên qua cơ thể linh hồn mà không hề gây ra thương tổn. Những tiếng gào thét đinh tai nhức óc vang lên khi các linh hồn vây lấy họ, hút cạn dần sinh lực.
“Đừng dùng vũ khí vật lý, nó vô dụng!” Linh hét lên, cố gắng tập trung tinh thần để triệu hồi một phép thuật phòng thủ.
Ngay lúc ấy, Linh niệm chú, một lớp lá chắn mỏng manh phát ra xung quanh nhóm, đẩy lùi tạm thời các linh hồn đang tấn công. “Chúng ta phải tìm cách phong ấn chúng!”
Nhưng điều khó khăn nhất chính là nỗi sợ hãi của bản thân mỗi người trong nhóm. Mỗi khi các linh hồn chạm vào, họ khơi dậy những ký ức đau khổ nhất, khiến từng người bị mắc kẹt trong chính nỗi sợ của mình.
Minh, dẫu mạnh mẽ đến đâu, cũng bị lạc trong ký ức về lần anh thất bại, khi không thể cứu lấy người em gái nhỏ của mình trong một trận chiến với bọn thây ma trước đó. Ánh mắt anh trống rỗng khi ký ức đó ùa về, và trong khoảnh khắc, anh như trở lại thời điểm đầy đau thương ấy, bất lực nhìn em gái mình c.h.ế.t trong tay kẻ thù.
“Tỉnh lại đi, Minh!” Linh hét lên, cố kéo anh ra khỏi trạng thái đờ đẫn. “Đây chỉ là ảo ảnh!”
---
Cuộc chiến vẫn diễn ra căng thẳng, các linh hồn không ngừng tấn công, còn cả nhóm dần kiệt sức. Linh biết họ không thể kéo dài thêm nữa. Cô phải tìm ra cách để giúp mọi người đối mặt với nỗi sợ của mình trước khi quá muộn.
“Tập trung vào những điều tốt đẹp!” Linh hét lớn, hy vọng rằng những lời cô nói sẽ thức tỉnh họ. “Chúng ta không phải chỉ có bóng tối! Chúng ta cũng có ánh sáng trong tim mình!”
Lời của Linh vang vọng trong không gian. Minh, Hưng, Vân và Tâm dần tỉnh táo lại, dù mệt mỏi, nhưng họ đã bắt đầu nhận ra sự thật. Mỗi người phải đối mặt và vượt qua bóng tối trong lòng mình, nhưng đồng thời, họ cũng phải giữ chặt ánh sáng – niềm tin, hy vọng và tình yêu. Chỉ có như vậy, họ mới có thể tìm thấy sự cân bằng.