Nhà Hàng Kỳ Diệu: Mảnh Đất Của Sự Sống - Chương 70: Bí ẩn sau cánh cửa
Cập nhật lúc: 2024-10-23 22:05:33
Lượt xem: 2
Ánh sáng mặt trời yếu ớt len qua những tán lá, chiếu rọi xuống khu rừng đầy những dấu tích của trận chiến vừa rồi. Cả nhóm đứng lặng một lúc, thở dốc sau cuộc đối đầu căng thẳng. Mặt đất vẫn còn nóng rực và cỏ cây xung quanh như vừa thoát khỏi sự ám ảnh của bóng tối.
“Chúng ta đã thắng... nhưng thật sự là chúng ta đã thoát chưa?” Minh lên tiếng, đôi mắt anh vẫn hướng về phía cái cây cổ thụ, nơi những ký hiệu kỳ lạ vẫn còn tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.
Linh gật đầu, nhưng cô vẫn không thể xua đi cảm giác bất an trong lòng. Có điều gì đó chưa ổn. Những dấu hiệu phép thuật cổ xưa trên cây dường như chỉ mới được khởi động. “Tôi không biết. Nhưng tôi nghĩ rằng đây chưa phải là kết thúc. Cái bẫy này... có lẽ chỉ là phần bề nổi của một điều gì đó lớn hơn.”
“Một điều gì đó lớn hơn?” Vân hỏi, mắt cô ánh lên sự sợ hãi.
“Phải,” Linh nói, cô cẩn thận bước lại gần gốc cây cổ thụ. Bên dưới lớp vỏ nứt nẻ và những ký hiệu rối ren là một cánh cửa nhỏ, bị giấu kỹ sau một lớp rễ dày đặc. Cánh cửa có hình dạng kỳ lạ, như thể nó được tạo ra từ chính thân cây, hài hòa với môi trường xung quanh nhưng đồng thời lại tỏa ra một luồng năng lượng khác biệt.
Tâm ngồi xuống cạnh cánh cửa, tay anh khẽ vuốt lên bề mặt gồ ghề của nó. “Chúng ta không biết điều gì đang chờ đợi phía bên kia.”
“Chính xác là vậy,” Linh nói, mắt cô tập trung vào từng ký hiệu nhỏ hơn xung quanh cánh cửa. “Nhưng chúng ta không có lựa chọn. Đây có thể là lối ra duy nhất.”
---
Cả nhóm cùng đứng quanh cánh cửa, băn khoăn liệu có nên mở nó hay không. Những dòng suy nghĩ bất chợt lướt qua tâm trí Linh, khiến cô càng cảm thấy lo lắng hơn. Tuy nhiên, điều duy nhất mà cô chắc chắn là họ không thể quay lại con đường cũ.
“Không thể để nó ở lại mãi được,” Minh nói, sự quyết tâm hiện rõ trong giọng nói của anh.
Linh gật đầu và bắt đầu dò dẫm trên các ký hiệu để tìm cách mở cánh cửa. Mỗi lần cô chạm vào một ký hiệu, một tiếng "cạch" vang lên, như thể một cơ chế nào đó bên trong cây đang chuyển động. Từng chút một, cánh cửa hé mở, tỏa ra một luồng không khí lạnh lẽo, mang theo hương vị của sự bí ẩn và u ám.
“Cẩn thận,” Linh nhắc nhở, bước lùi lại để tránh bất kỳ nguy hiểm nào có thể ập đến.
Cánh cửa mở ra hoàn toàn, để lộ một lối đi tối tăm và ẩm ướt. Không có ánh sáng nào bên trong, nhưng từ sâu thẳm trong bóng tối, họ có thể cảm nhận được sự hiện diện của một thứ gì đó mạnh mẽ và bí ẩn.
“Tôi không thích chỗ này một chút nào,” Vân nói nhỏ, hai tay cô run run khi nhìn vào bóng tối đen kịt phía trước.
“Tôi cũng vậy,” Hưng thêm vào, ánh mắt anh không rời khỏi lối đi.
“Tuy nhiên, chúng ta phải tiếp tục,” Linh nói, giọng cô tuy nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. “Đây là lối đi duy nhất.”
---
Cả nhóm tiến vào đường hầm tối tăm, tiếng bước chân của họ vang lên trong không gian trống rỗng. Không có ánh sáng nào chiếu rọi ngoài những ngọn đuốc cầm tay của Minh và Hưng. Ánh sáng le lói từ ngọn đuốc hắt lên những bức tường ẩm ướt, phủ đầy rêu xanh, tạo ra những hình ảnh ma quái trong bóng tối.
Linh dẫn đầu, cẩn thận dò đường qua những bậc thang gồ ghề và những ngóc ngách tối tăm. Đường hầm dường như không có hồi kết, càng đi sâu, không khí càng trở nên lạnh lẽo và ẩm ướt hơn. Cô có thể cảm nhận được sự thay đổi trong năng lượng của khu vực này. Nó không còn là những bóng ma đơn thuần, mà là một thứ gì đó sống động hơn, đầy sự thù địch và khát khao hủy diệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nha-hang-ky-dieu-manh-dat-cua-su-song/chuong-70-bi-an-sau-canh-cua.html.]
“Có ai cảm thấy... khác không?” Tâm hỏi, giọng anh thấp xuống, như sợ rằng âm thanh của mình sẽ đánh thức thứ gì đó.
“Tôi cảm nhận được. Có gì đó... xấu xa ở đây,” Linh nói, lặng lẽ cảm nhận từng dòng năng lượng xung quanh.
“Chúng ta phải cẩn thận. Có thể có bẫy hoặc sinh vật nào đó đang chờ đợi,” Minh nói, tay anh siết chặt lấy chuôi kiếm, sẵn sàng cho bất kỳ nguy hiểm nào.
---
Đi được một đoạn khá dài, lối đi bỗng nhiên mở ra một không gian lớn hơn, giống như một hang động rộng rãi với trần cao vút. Tại trung tâm của hang động là một cây cổ thụ khổng lồ, nhưng không giống với bất kỳ cây nào mà họ từng thấy trước đó. Thân cây đen kịt, xoắn vặn và tỏa ra những luồng khí âm u, lạnh lẽo.
“Đây là... cây gì?” Vân hỏi, mắt cô mở to kinh ngạc.
Linh tiến gần lại cây cổ thụ, đôi mắt cô chăm chú quan sát từng nhánh cây, từng tán lá. Trên thân cây có những vết khắc tương tự như những ký hiệu mà cô đã thấy trước đó, nhưng lần này chúng phức tạp hơn, thậm chí nguy hiểm hơn.
MEOW
“Tôi không biết, nhưng nó có liên quan đến phép thuật cổ xưa mà chúng ta đã thấy,” Linh nói, tay cô chạm nhẹ lên thân cây. Ngay lập tức, một luồng năng lượng mạnh mẽ truyền qua cơ thể cô, làm cô cảm nhận được sự đau đớn và tuyệt vọng của những linh hồn bị mắc kẹt ở đây.
“Hãy cẩn thận, Linh!” Minh hét lên khi thấy Linh bị luồng năng lượng đó tác động.
Linh lùi lại, nhưng ánh mắt cô vẫn không rời khỏi cây cổ thụ. “Chúng ta đang đứng trước một cánh cửa khác... Một cánh cửa dẫn đến sự thật. Nhưng đồng thời, nó cũng là một lối vào bóng tối.”
---
Trong lúc cả nhóm còn đang bối rối, một giọng nói yếu ớt bỗng vang lên từ đâu đó trong hang động. Nó không phải là tiếng nói của một người sống, mà giống như những tiếng thì thầm từ cõi chết.
“Các ngươi đã đến quá xa rồi... Không thể quay lại được nữa. Nếu bước qua cánh cửa này, không có sự trở lại.”
Giọng nói đó vang vọng trong không gian, mang theo sự đe dọa. Không ai biết nó phát ra từ đâu, nhưng sự hiện diện của nó rõ ràng và đầy quyền năng.
“Chúng ta phải làm sao đây?” Vân hoảng sợ hỏi, cô nhìn xung quanh để tìm kiếm nguồn gốc của giọng nói.
“Chúng ta đã đi đến đây rồi, không thể quay lại. Nếu đây là lối thoát duy nhất, chúng ta phải đối mặt với nó,” Linh nói, giọng cô vững vàng.
Minh gật đầu, ánh mắt anh kiên quyết. “Phải, chúng ta đã vượt qua nhiều thử thách rồi. Chúng ta không thể dừng lại bây giờ.”
Với quyết tâm mới, cả nhóm đứng trước cây cổ thụ, chuẩn bị tinh thần cho cuộc đối đầu cuối cùng. Phía sau cánh cửa bóng tối, sự thật vẫn đang chờ đợi họ.
---