Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhà Hàng Kỳ Diệu: Mảnh Đất Của Sự Sống - Chương 66: Bóng Đen Sau Rừng Sâu

Cập nhật lúc: 2024-10-20 21:42:00
Lượt xem: 0

Cả nhóm lại tiếp tục hành trình, lần này trong tâm trạng căng thẳng hơn. Trận chiến với sinh vật khổng lồ chỉ là một lời nhắc nhở rằng khu rừng không hề yên bình như vẻ bề ngoài. Linh bước đi với đôi mắt luôn cảnh giác, dù cảnh vật xung quanh đã trở nên quen thuộc, nhưng nguy hiểm luôn có thể xuất hiện từ những nơi không ngờ tới.

 

Bầu không khí vẫn đặc quánh sự căng thẳng. Những tia nắng nhợt nhạt xuyên qua các tán lá, chiếu xuống mặt đất ẩm ướt, khiến mọi thứ xung quanh dường như chìm trong ánh sáng u ám. Linh cảm thấy trái tim mình đập mạnh mỗi khi một cành cây bất ngờ gãy răng rắc dưới chân, hoặc khi có tiếng xào xạc từ xa vang lên.

 

"Chúng ta đang đi đúng hướng chứ?" Vân hỏi, giọng nói chứa đựng sự lo lắng rõ rệt.

 

Minh quay đầu lại, đôi mắt nghiêm nghị nhìn xung quanh, rồi anh trả lời bằng giọng điềm tĩnh: "Đúng, nếu bản đồ không sai. Tuy nhiên, chúng ta cần phải tăng tốc nếu không muốn bị kẹt lại ở đây khi trời tối."

 

Linh liếc nhìn bầu trời phía trên. Dù mặt trời vẫn còn đó, nhưng thời gian đang trôi nhanh, và cô biết rằng khi màn đêm buông xuống, mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn.

 

Khi mặt trời lên cao, cả nhóm quyết định dừng lại nghỉ chân dưới tán cây lớn. Họ lấy ra một ít thức ăn khô mà Linh và Vân đã chuẩn bị từ trước. Mọi người ngồi xuống thành vòng tròn, cố gắng tận dụng thời gian ít ỏi để hồi phục sức lực.

 

Linh mở túi thức ăn, lấy ra một phần bánh mì và thịt khô mà cô đã làm từ trước. Khi cắn một miếng, hương vị mằn mặn của thịt hòa cùng sự mềm dẻo của bánh mì khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau quãng đường dài.

 

"Tớ nhớ nhà," Tâm bất chợt lên tiếng, giọng nói khẽ khàng, mắt nhìn xa xăm. "Tớ chỉ muốn mọi thứ kết thúc và có thể quay lại cuộc sống bình thường."

 

Linh nhìn Tâm, trái tim cô thắt lại. Cậu bé còn quá nhỏ để phải đối mặt với những cuộc chiến sinh tử như thế này. Nhưng trong thế giới đầy hỗn loạn này, không ai có thể chọn lựa số phận của mình.

 

"Chúng ta sẽ tìm cách thoát khỏi nơi này, tớ hứa," Linh nói, đặt tay lên vai Tâm. "Nhưng trước hết, chúng ta cần phải sống sót."

 

Cả nhóm ăn trong im lặng, mỗi người đều chìm trong suy nghĩ riêng của mình. Linh không thể không nghĩ về những thứ đang chờ đợi họ phía trước. Liệu họ có thể sống sót qua ngày hôm nay, hay những bóng đen sẽ tiếp tục đeo bám, không cho họ một lối thoát?

 

Sau khi ăn uống và nghỉ ngơi, họ lại bắt đầu hành trình. Con đường mòn dẫn qua những lùm cây rậm rạp và đầy gai góc. Linh cảm nhận được không khí xung quanh càng lúc càng trở nên ngột ngạt hơn, như thể có điều gì đó không ổn đang chờ đợi họ phía trước.

 

Cô dừng lại, đôi mắt nheo lại nhìn kỹ hơn vào những lùm cây bên đường. "Mọi người, chậm lại một chút," Linh nói khẽ, cảm giác bất an bắt đầu dâng lên trong lòng.

 

Minh và Hưng cũng ngay lập tức cảm nhận được điều gì đó không ổn. "Có gì à?" Minh hỏi, đôi mắt vẫn quét khắp không gian xung quanh.

 

Linh không trả lời ngay lập tức. Cô chăm chú lắng nghe âm thanh của khu rừng — tiếng chim hót, tiếng gió thổi qua tán cây, và... một thứ âm thanh gì đó khác, gần như không thể nhận ra. Một tiếng động rất khẽ, như tiếng chân bước nhẹ nhàng trên nền lá khô.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nha-hang-ky-dieu-manh-dat-cua-su-song/chuong-66-bong-den-sau-rung-sau.html.]

"Có ai đó theo dõi chúng ta," Linh thì thầm, bàn tay cô bất giác siết chặt vũ khí trong tay.

 

Vừa dứt lời, một tiếng rít vang lên từ phía sau, và trước khi cả nhóm kịp phản ứng, một bóng đen lao thẳng ra từ trong bụi rậm. Nó di chuyển với tốc độ kinh hoàng, hệt như một mũi tên xé gió, hướng thẳng vào Vân đang đứng phía sau.

MEOW

 

Hưng nhanh chóng lao đến, dùng thanh kiếm chắn lại đòn tấn công của sinh vật. Âm thanh kim loại va chạm vang lên chói tai, và sức mạnh của sinh vật khiến Hưng phải lùi lại vài bước. Linh không chần chừ, cô nhanh chóng xoay người, sử dụng khả năng phép thuật từ viên pha lê của mình để tạo ra một vòng sáng bảo vệ xung quanh nhóm.

 

Sinh vật kia trông như một con quái thú, với bộ lông đen rậm và những móng vuốt sắc nhọn. Đôi mắt nó đỏ rực trong bóng tối, và mỗi cú vung tay của nó đều mang theo sự tàn ác c.h.ế.t chóc. Nó tấn công không ngừng, dùng móng vuốt sắc bén vồ tới Minh và Hưng, buộc cả hai phải liên tục né tránh.

 

"Mọi người cẩn thận, nó mạnh hơn những con trước!" Minh hét lên, cố gắng giữ thế phòng thủ trước những đòn tấn công liên tiếp.

 

Linh biết rằng nếu họ không nhanh chóng tìm ra cách đối phó, sinh vật này sẽ khiến cả nhóm gặp nguy hiểm. Cô lùi lại một chút, dùng tay nắm chặt viên pha lê và tập trung năng lượng. Một luồng sáng xanh lan tỏa ra từ lòng bàn tay cô, hình thành một vòng bảo vệ xung quanh nhóm, đồng thời làm chậm lại chuyển động của sinh vật kia.

 

"Minh, Hưng, tấn công vào chân nó! Làm nó mất thăng bằng!" Linh hét lên.

 

Minh và Hưng ngay lập tức hiểu ý. Cả hai hợp lực tấn công, nhắm vào chân của sinh vật. Dù sinh vật mạnh mẽ, nhưng sự phối hợp của cả nhóm khiến nó bị mất thăng bằng và ngã xuống đất.

 

Linh không để lỡ cơ hội, cô ngay lập tức dùng phép thuật tạo ra một đòn tấn công mạnh mẽ. Tia sáng xanh b.ắ.n thẳng vào cơ thể của sinh vật, khiến nó rít lên trong đau đớn.

 

Cuối cùng, sau những đòn tấn công không ngừng, sinh vật gục ngã, nằm yên bất động giữa vũng máu. Không gian xung quanh lại chìm vào sự yên tĩnh kỳ lạ.

 

Sau trận chiến, cả nhóm thở phào nhẹ nhõm. Vân lau mồ hôi trên trán, ánh mắt cô vẫn còn chút hoảng loạn sau khi suýt bị tấn công. "Chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi khu rừng này," cô nói với giọng run rẩy.

 

Minh gật đầu. "Tớ cũng đồng ý. Chúng ta đã bị theo dõi từ lâu, và có lẽ sẽ còn nhiều kẻ khác nữa."

 

Linh đứng dậy, đôi mắt cô quét qua khung cảnh xung quanh lần cuối trước khi họ tiếp tục. Cô biết rằng họ đã may mắn thoát khỏi lần này, nhưng con đường phía trước còn dài và đầy rẫy nguy hiểm.

 

"Tất cả hãy cẩn thận," cô nói nhỏ, trước khi bước tiếp về phía trước, dẫn đầu nhóm. Trái tim cô không ngừng đập mạnh, nhưng cô biết rằng dù thế nào đi nữa, họ không được phép dừng lại.

 

Cuộc hành trình vẫn tiếp tục, và phía trước là những thử thách chưa thể lường trước.

 

Loading...