Nhà Hàng Kỳ Diệu: Mảnh Đất Của Sự Sống - Chương 61 (+_+): Tín Hiệu Lạ Lùng
Cập nhật lúc: 2024-10-14 21:43:08
Lượt xem: 0
Âm thanh đó không giống bất cứ điều gì họ từng nghe trước đây. Nó vang lên như tiếng gầm rú của một sinh vật khổng lồ, nhưng lại pha lẫn tiếng kim loại va chạm, gây ra một cảm giác kỳ quái không thể diễn tả. Cả nhóm ngay lập tức dừng mọi hoạt động, từng cử động đều trở nên cẩn trọng hơn.
Hưng nhanh chóng leo lên một gò đất cao, lấy ống nhòm ra để quan sát phía trước. “Chẳng có gì rõ ràng cả… nhưng tiếng động đến từ phía bắc, khá xa, có lẽ hơn một cây số.”
Minh cau mày. “Có khả năng là do zombie khổng lồ không? Mấy ngày gần đây, chúng ta đã nghe tin về việc xuất hiện loại quái vật này.”
Linh lặng lẽ nghe cuộc trò chuyện, đầu óc cô không ngừng phân tích mọi khả năng. Trước đây, họ đã từng gặp những zombie kích thước lớn hơn bình thường, nhưng tiếng động này lại quá khác biệt. Nó không chỉ đơn thuần là tiếng gầm của quái vật, mà còn có gì đó khó hiểu, giống như một sự va chạm của các thế lực bên ngoài.
“Chúng ta cần phải kiểm tra,” Linh cuối cùng lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng đầy quyết tâm. “Nếu có thứ gì đó nguy hiểm gần đây, chúng ta không thể cứ ngồi đây và hy vọng nó sẽ bỏ qua.”
Vân gật đầu đồng tình. “Đúng vậy. Trì hoãn chỉ khiến mọi thứ trở nên khó lường hơn. Để em đi thăm dò trước.”
Không ai phản đối. Vân là người giỏi nhất trong việc di chuyển lén lút và thăm dò địa hình, nhờ khả năng tránh né zombie mà cô có thể thu thập thông tin mà không gây chú ý. Linh nhanh chóng đồng ý, nhưng vẫn dặn dò cẩn thận: “Cẩn thận đấy, nếu có gì bất thường, đừng mạo hiểm.”
Vân chỉ cười nhẹ, đôi mắt sắc sảo của cô lấp lánh trong ánh lửa. “Yên tâm, chị Linh.”
---
MEOW
Sau khi Vân rời đi, cả nhóm không nói thêm gì nhiều. Linh ngồi xuống cạnh đống lửa, nhưng cô vẫn không thể nào ngồi yên được. Linh cẩn thận lấy ra vài món ăn khô mà Thảo đã chuẩn bị sẵn, rồi bắt đầu nấu một ít cháo, không chỉ để chuẩn bị cho bữa ăn tối mà còn giúp tâm trí cô bình tĩnh hơn.
Minh nhìn theo động tác của Linh, khẽ nhếch môi. “Tớ không biết cậu lại có thói quen nấu ăn trong lúc lo lắng.”
Linh chỉ mỉm cười, đôi tay thoăn thoắt khuấy cháo trong chiếc nồi nhỏ. “Nấu ăn giúp tớ tập trung hơn. Mùi hương của cháo, hơi nước bốc lên, tất cả đều mang lại cảm giác quen thuộc.”
Mùi thơm của cháo bắt đầu lan tỏa khắp khu trại, sự ấm áp từ nồi cháo làm dịu đi không khí lạnh giá và u ám của buổi tối. Linh thêm một ít gia vị vào, và khi nếm thử, cô cảm nhận được vị ngọt nhẹ từ gạo, vị béo từ chút mỡ và hương thơm nhẹ nhàng của hành lá khô. Đơn giản nhưng đủ để tạo nên một bữa ăn an ủi giữa đêm khuya.
Hưng cười khẽ khi Linh mời mọi người ăn. “Cậu đúng là biết cách giữ tinh thần cho cả nhóm.”
Khi đang ngồi ăn, mọi người cố gắng không nghĩ nhiều đến tiếng động kỳ lạ ban nãy. Nhưng chỉ sau khoảng nửa giờ, Vân đã quay lại. Cô lặng lẽ xuất hiện từ trong bóng tối, nhanh nhẹn và lặng lẽ như một chiếc bóng.
“Có gì đó rất bất thường.” Vân thì thầm, giọng căng thẳng. “Tôi đã tìm đến nơi phát ra tiếng động. Đúng là có một sinh vật to lớn, nhưng nó không giống bất kỳ zombie nào mà chúng ta từng thấy. Nó cao hơn 5 mét, cơ thể cứng cáp như được bao bọc bởi một lớp vỏ kim loại. Điều đáng sợ nhất là xung quanh nó có nhiều con zombie nhỏ hơn, như thể chúng đang phục vụ cho nó.”
Cả nhóm không nói nên lời. Linh trầm ngâm. Một con zombie khổng lồ được bảo vệ bởi những con zombie khác? Điều đó không chỉ có nghĩa là chúng đang tiến hóa mà còn có thể đang có tổ chức?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nha-hang-ky-dieu-manh-dat-cua-su-song/chuong-61-tin-hieu-la-lung.html.]
“Chúng ta cần chuẩn bị kỹ lưỡng hơn trước khi tiến tới khu vực đó,” Linh nói, sự lo lắng hiện rõ trong giọng cô. “Có lẽ chúng ta đang đối mặt với một mối nguy hiểm lớn hơn chúng ta tưởng.”
---
Đêm ấy, họ quyết định cắm trại ngay tại chỗ để nghỉ ngơi và chuẩn bị cho ngày hôm sau. Linh và Minh thay phiên nhau gác, trong khi Hưng và Vân ngủ sâu để nạp lại năng lượng. Không gian xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua những tán cây khô, tạo ra âm thanh xào xạc nhẹ nhàng.
Linh ngồi một mình bên đống lửa, đôi mắt dõi theo những đốm lửa nhỏ bập bùng nhảy múa trong màn đêm. Tâm trí cô liên tục xoay vần với những suy nghĩ về những gì mà họ sẽ phải đối mặt ngày mai. Cô không chỉ lo lắng về sinh vật kỳ lạ mà Vân đã mô tả, mà còn về tương lai của toàn bộ loài người. Nếu những con zombie thực sự đang tiến hóa và trở nên mạnh mẽ hơn, thì liệu họ có đủ sức để chống lại chúng không?
Những câu hỏi đó cứ mãi quanh quẩn trong đầu Linh cho đến khi một tiếng động nhỏ từ phía xa làm cô tỉnh lại khỏi dòng suy nghĩ. Cô lập tức đứng dậy, tay nắm chặt vũ khí, mắt nhìn chằm chằm vào bóng tối xung quanh. Lần này, âm thanh đó không giống tiếng zombie hay sinh vật lớn nào. Nó giống như tiếng bước chân người.
“Minh,” Linh khẽ gọi, nhưng không làm ồn để tránh gây chú ý.
Minh từ từ đứng dậy, rút thanh kiếm ra, tiến đến bên Linh. “Có gì đó không đúng.”
Cả hai di chuyển thận trọng về phía tiếng động, nhưng khi vừa đến gần, một bóng dáng nhỏ nhắn từ từ bước ra từ bụi cây. Đó là một đứa bé, không quá mười tuổi, quần áo rách nát, ánh mắt hoang mang và sợ hãi. Cả Linh và Minh đều ngạc nhiên, vì họ không ngờ rằng có thể gặp bất kỳ người sống nào ở nơi hẻo lánh này, nhất là một đứa trẻ.
“Chuyện này là sao?” Minh hỏi, giọng không giấu nổi sự bất ngờ.
Linh bước tới gần đứa bé, cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng. “Em từ đâu đến? Sao em lại ở đây?”
Đứa bé không trả lời ngay, ánh mắt trống rỗng nhìn Linh. Sau vài giây im lặng, đứa bé run rẩy mở miệng: “Chị… cứu em…”
Linh cảm thấy một cơn lạnh sống lưng khi nhìn vào ánh mắt của đứa trẻ. Có điều gì đó rất bất thường, không chỉ vì sự xuất hiện đột ngột của em bé giữa khu rừng này, mà còn vì cái cách nó nhìn cô. Dường như bên trong đứa trẻ không chỉ có sự hoảng loạn, mà còn có một bí mật đen tối nào đó.
“Chuyện gì đã xảy ra với em?” Linh hỏi, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh nhất có thể.
Đứa bé chỉ vào phía xa, nơi mà tiếng động kỳ lạ đã phát ra ban nãy. “Có thứ gì đó… đuổi theo em…”
---
Linh và Minh nhìn nhau, cả hai đều hiểu rằng điều này không phải là một dấu hiệu tốt. Họ đã lường trước rằng khu vực này sẽ đầy rẫy nguy hiểm, nhưng không ngờ rằng còn có một mối đe dọa lớn hơn đang trực tiếp rình rập họ.