Nhà Hàng Kỳ Diệu: Mảnh Đất Của Sự Sống - Chương 46: Trở Về Nhà Hàng
Cập nhật lúc: 2024-10-08 21:28:13
Lượt xem: 1
Sau khi rời khỏi hang động, nhóm của Linh dần cảm nhận được không khí thoải mái hơn khi ánh sáng tự nhiên và bầu trời xanh rộng mở chào đón họ. Ánh nắng nhẹ nhàng ấm áp chiếu xuống, làm xua tan đi sự u ám và nặng nề từ trong lòng hang. Mỗi bước chân của cả nhóm trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng trong lòng Linh vẫn không thể quên được hình ảnh của khối tinh thể và đàn quái vật khổng lồ đã ẩn sâu trong lòng đất suốt bao năm.
“Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ này, nhưng chắc chắn sẽ còn nhiều thử thách phía trước,” Linh nói, mắt hướng về phía trước, đầy kiên định.
Hạnh mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Cậu nói đúng, nhưng chúng ta đã học được cách làm việc cùng nhau, và nhờ sức mạnh của những món ăn, chúng ta có thể vượt qua bất cứ điều gì.”
Tuấn cũng gật đầu, ông không thể giấu nổi niềm tự hào khi nhớ lại cuộc chiến vừa qua. Dù đã trải qua biết bao thử thách, tất cả đều có thể sống sót và trở nên mạnh mẽ hơn.
---
Khi họ về đến gần nhà hàng, không khí ấm áp và bình yên bao phủ lấy khu vườn. Những cây trồng mà Linh đã chăm sóc trước đó đã lớn lên tươi tốt hơn bao giờ hết. Ánh nắng chiếu rọi làm tôn lên màu xanh rực rỡ của từng chiếc lá, từng quả cây đang trĩu nặng. Đây thực sự là một thế ngoại đào nguyên trong lòng thời kỳ mạt thế đầy khắc nghiệt.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mọi lo âu trong lòng Linh dường như tan biến. Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận bầu không khí thanh bình của khu vườn. Đây chính là nhà, nơi cô có thể tái tạo năng lượng, chuẩn bị cho những cuộc phiêu lưu tiếp theo.
“Thật tuyệt vời khi trở về,” Minh khẽ thở dài, ngồi xuống một chiếc ghế bên trong khu vườn. “Mọi thứ vẫn yên bình, dù bên ngoài có ra sao.”
Linh gật đầu đồng tình, nhưng trong lòng cô vẫn không thể ngừng nghĩ về những mối nguy tiềm ẩn còn tồn tại. Cô biết rằng việc tiêu diệt tinh thể không có nghĩa là kết thúc mọi chuyện. Chắc chắn sẽ có những kẻ mạnh hơn, những thế lực còn bí ẩn hơn đang chờ đợi họ ở phía trước.
---
Sau khi nghỉ ngơi một chút, cả nhóm bắt đầu thu hoạch một số loại quả từ khu vườn. Những quả mọng sáng lấp lánh, đủ màu sắc, chứa đựng nguồn năng lượng quý giá mà họ đã cất công chăm sóc bấy lâu nay. Linh nhanh chóng mang chúng vào bếp, chuẩn bị cho những món ăn đặc biệt.
“Cậu định nấu món gì hôm nay?” Hạnh hỏi khi cô giúp Linh rửa những loại quả vừa thu hoạch.
Linh mỉm cười bí ẩn: “Một món đặc biệt. Hôm nay chúng ta cần một chút sức mạnh, nhưng cũng cần sự thanh thản và thư giãn. Tớ sẽ nấu một món giúp chúng ta hồi phục cả thể chất lẫn tinh thần.”
---
Trong bếp, Linh bắt đầu chuẩn bị từng nguyên liệu. Cô cắt từng quả thành những lát mỏng, cẩn thận tỉ mỉ như một nghệ nhân. Mỗi quả đều có một công dụng riêng, và Linh biết cách kết hợp chúng một cách hoàn hảo để tạo ra một món ăn có tác dụng hồi phục mạnh mẽ. Ngọn lửa trong bếp rực sáng, tỏa ra hương thơm ngào ngạt khi những nguyên liệu bắt đầu hòa quyện vào nhau.
Trong lúc Linh nấu, Hạnh, Tuấn và Minh cũng giúp đỡ bằng cách sắp xếp bàn ăn, trang trí với những bông hoa từ khu vườn. Tất cả đều háo hức chờ đợi món ăn của Linh, vì họ biết rằng mỗi món ăn cô làm ra không chỉ ngon miệng mà còn mang đến những hiệu quả kỳ diệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nha-hang-ky-dieu-manh-dat-cua-su-song/chuong-46-tro-ve-nha-hang.html.]
Khi món ăn cuối cùng hoàn thành, Linh đặt chúng lên bàn. Món ăn có màu sắc tươi sáng và hương thơm hấp dẫn, làm cho cả nhóm cảm thấy đói bụng dù vừa mới trở về sau một cuộc chiến cam go.
“Chúng ta hãy ăn để hồi phục,” Linh nói, mời mọi người ngồi xuống.
---
Cả nhóm cùng nhau thưởng thức món ăn, và ngay từ miếng đầu tiên, họ đã cảm nhận được sự khác biệt. Sức mạnh từ món ăn bắt đầu lan tỏa trong cơ thể họ, không chỉ làm dịu đi những vết thương và mệt mỏi, mà còn mang lại cảm giác bình yên, thư thái đến kỳ lạ. Đó chính là điều mà Linh muốn mang đến cho họ sau tất cả những gì đã trải qua.
MEOW
Tuấn nhai chậm rãi, gật đầu hài lòng. “Món này thật tuyệt vời. Nó không chỉ giúp hồi phục thể lực mà còn làm cho tâm trí tôi được thanh thản.”
Hạnh cười rạng rỡ, cô cảm thấy như toàn bộ cơ thể mình được tái sinh. “Linh, cậu thực sự là thiên tài trong việc nấu nướng. Món ăn của cậu không bao giờ làm tôi thất vọng.”
Minh im lặng, nhưng ánh mắt đầy sự cảm kích, anh chỉ gật đầu nhẹ nhàng, tập trung vào việc thưởng thức món ăn.
---
Sau bữa ăn, cả nhóm ngồi lại với nhau trong khu vườn. Họ trò chuyện, cười đùa, chia sẻ những suy nghĩ về cuộc phiêu lưu vừa qua. Đó là những khoảnh khắc quý giá mà Linh luôn trân trọng. Dù thế giới bên ngoài đầy rẫy hiểm nguy, nhưng khi họ ngồi lại với nhau như thế này, mọi thứ đều trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Cậu có nghĩ rằng chúng ta đã kết thúc được mối đe dọa lớn nhất chưa?” Minh bất chợt hỏi, đôi mắt anh nhìn xa xăm về phía chân trời.
Linh lắc đầu. “Tôi không chắc. Chúng ta đã phá hủy nguồn gốc của đám quái vật đó, nhưng tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó chưa ổn. Có lẽ chúng ta chỉ mới chạm đến bề mặt của một bí mật lớn hơn.”
“Vậy thì chúng ta sẽ tiếp tục,” Tuấn nói, ánh mắt kiên định. “Bất kể có điều gì đang chờ đợi, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt.”
Linh mỉm cười. “Đúng vậy, chúng ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc.”
---
Đêm đó, sau khi mọi người đã đi ngủ, Linh một mình đứng lại trong khu vườn, nhìn lên bầu trời đầy sao. Cô biết rằng cuộc hành trình của mình còn dài, nhưng ít nhất, cô đã tìm thấy những người bạn đồng hành đáng tin cậy. Họ sẽ cùng cô vượt qua mọi khó khăn, khám phá những bí ẩn của thế giới mạt thế này, và hơn hết, cô sẽ bảo vệ được nhà hàng, khu vườn – nơi mà cô xem như là gia đình của mình.
Linh nắm chặt tay, ánh mắt cô rực sáng dưới ánh trăng. “Mọi thứ chỉ mới bắt đầu,” cô thầm nghĩ. “Và tôi sẽ không để bất cứ thứ gì phá hủy nơi này.”