Nguy To, Anh Trai Tôi Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn - Chương 13: Đây là chị dâu của em

Cập nhật lúc: 2025-10-03 11:43:35
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi tối, Lục Lễ tự đến thăm Liễu Y Y, nhân tiện còn mang chút thức ăn qua.

Vừa thấy Lục Lễ, câu đầu tiên Liễu Y Y hỏi chính là:

"Lục công tử, ngọc bội … ngài  gặp chủ nhân của nó ? Có tiện nhắc đến ?"

Lục Lễ lập tức thấy khó xử, gãi gãi đầu:

"Thì… gặp thì gặp… chỉ là…"

"Chỉ là thế nào?" Liễu Y Y vội vàng hỏi, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

"Chỉ là cái tên kiêu ngạo khỏi , cứ cau mặt mày, kịp mở miệng xong câu thì lưng bỏ !"

"A…" Liễu Y Y thoáng sững . Trong lòng  nghĩ hẳn là Lục công tử là ai, mới dám lỗ mãng như

Nghĩ kỹ cũng đúng. Ngọc bội là của Thái tử đương triều! Mà Lục Lễ mặt , tuy qua hào phóng, rộng tay, cùng lắm cũng chỉ là hạng công tử nhà giàu con cháu một vị quan nhỏ. Tổ tiên tích đức mới vận may nhặt ngọc bội của Thái tử! Thái tử chịu cho gặp mặt là nể tình chiêu hiền đãi sĩ , còn dám chê bai!

Liễu Y Y nhỏ nhẹ khuyên:

"Vị công tử phận tôn quý, Lục công tử thực sự nên lỡ lời bất kính."

Ai ngờ Lục Lễ xong chẳng phục, hừ mũi:

"Thân phận tôn quý thì , cũng chẳng kém cạnh gì ! Nói cho cùng, đều là một cái mũi hai con mắt ? Cũng chẳng thấy thêm cái gì so với cả!"

Trong lòng Liễu Y Y khẽ lạnh, ngươi lấy gì mà so với Thái tử? Chờ ngày phận thật của , chỉ sợ ngươi dọa đến hồn phi phách tán còn chẳng kịp!

Tuy , nàng dám , bởi giờ phút nàng chỉ còn dựa mà thôi. Liễu Y Y dịu giọng hỏi tiếp:

"Vậy… Lục công tử về còn cơ hội gặp ?"

Nghĩ đến việc đối diện với gương mặt lạnh như tiền của Thẩm Dục, Lục Lễ lập tức cảm thấy đau đầu gấp đôi, rầu rĩ than:

"Gặp thì vẫn thể gặp, chỉ là… thật sự chẳng thấy thêm nào nữa! À đúng , Y Y cô nương, oan tình của cô rốt cuộc là thế nào? Nói cho một chút, thể giúp cô cứu phụ ngoài!"

Trong lòng Lục Lễ thầm tự tin, dù cũng sắp trở thành Thái tử phi, việc Thẩm Dục , cũng !

Liễu Y Y , đáy lòng càng thêm chán chường. Phụ nàng thật sự tội tham ô công khoản, nào oan khuất gì! Sao dám đem sự thật để lộ chứ? Bèn uyển chuyển đáp:

"Chỉ chủ nhân miếng ngọc bội  mới thể cứu phụ . Nếu gặp , cũng tiện cái gì."

" mà cái tên đó căn bản hết câu bỏ !" Lục Lễ tức tối.

Liễu Y Y quỳ sụp xuống đất, ngẩng gương mặt đầy nước mắt lên, giọng cầu khẩn:

"Lục công tử, tiểu nữ bây giờ nơi nương tựa, chỉ thể trông cậy ngài. Xin ngài nể chút tình, cầu xin thêm một nữa,  nhất định sẽ chịu gặp !"

“Cái gì? Muốn cầu xin ? Thế chẳng là cho thể diện quá lớn !” Lục Lễ nhíu mày, bĩu môi, “Hơn nữa, cho dù chịu hạ cầu khẩn, chắc thèm để mắt tới !”

Trong lòng Liễu Y Y hoảng hốt, sợ Lục Lễ thực sự bỏ mặc , vội vàng :

"Ngày phụ sửa án oan, sẽ là lúc cùng công tử thành !"

Hiện tại nàng chỉ thể đem chính bản “mồi nhử”, lấy việc thành điều kiện. Chuyện đương nhiên chỉ là cái cớ, cùng lắm khi gả cho Dục ca ca , ban thưởng cho  chút lợi lộc coi như đền đáp là xong! Dám mơ tưởng đoạt nữ nhân của Thái tử , đúng là ngông cuồng!

Vừa đến hai chữ “thành ”, khóe miệng Lục Lễ lập tức kìm mà nở một nụ khoa trương. Dù trong cuốn sách c.h.ế.t tiệt chuyện đó chẳng bao giờ thành sự thật, nhưng mơ một chút cũng ! Mặt đỏ bừng, dáng vẻ như thiếu niên mới xuân tâm rung động, Lục Lễ ngượng ngùng :

"Thật cô nương cần đến mức , giúp cô nương là xuất phát từ đạo nghĩa, tuyệt đối vì tham sắc gì cả!"

Nghe xong câu , Liễu Y Y đang quỳ mặt và Tiểu Lan trong lòng, đồng loạt trợn trắng mắt!

"Anh , trong thanh lâu đầy những cô gái xinh đem bán kìa, thấy “xuất phát từ đạo nghĩa”  cứu bọn họ hết thế? Tại  chỉ cần đến lượt Liễu Y Y là xông xáo ?" Tiểu Lan thẳng thắn vạch trần.

"Người lớn chuyện, trẻ con  xen lén!" Lục Lễ lập tức trừng mắt, quát.

Liễu Y Y đương nhiên tin nổi cái chuyện “thuần túy đạo nghĩa” mà Lục Lễ rêu rao, trong lòng thầm lạnh, ngoài mặt vẻ yếu đuối, nhu nhược:

"Y Y Lục công tử là , nếu đưa thoát khỏi bể khổ, tất nhiên sẽ bỏ mặc . Y Y kính phục nhất chính là hiệp khí nghĩa đảm của Lục công tử. Chỉ là… nếu thể cứu phụ … tiểu nữ dù thành với Lục công tử, cũng tuyệt thể hạnh phúc…"

Nàng khéo léo đội cho Lục Lễ cái “mũ” hiệp nghĩa, dùng đạo đức để trói buộc, ngụy trang nhu nhược, nước mắt rơi rơi cầu đồng tình, cuối cùng vẫn nhắc “mồi” thành , khiến Lục Lễ cam tâm tình nguyện sa lưới.

Người sáng mắt một cái là đây là chiêu trò, nhưng Lục Lễ cố tình cứ “ăn” lấy bộ dạng .

Anh cảm động đến mức rối tinh rối mù, chỉ hận xuyên sách  xuyên thành con gái, đến nỗi trong mộng cũng thể thành cho trọn.

Nắm c.h.ặ.t t.a.y Liễu Y Y, vẻ mặt bi phẫn, Lục Lễ thốt lên:

"Y Y cô nương, cô đừng như thế… thật sự là cái tâm cái năng lực !"

Thấy  vẫn còn chần chừ, Liễu Y Y liền xoa nước mắt, giọng thương tâm chết:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguy-to-anh-trai-toi-xuyen-thanh-nu-chinh-nguoc-van/chuong-13-day-la-chi-dau-cua-em.html.]

"Hóa trong lòng Lục công tử, cũng chỉ là kẻ quan trọng mà thôi. Nói cho cùng, tính mạng phụ cũng sánh với mặt mũi của Lục công tử. Nếu như thế, Y Y dám ép buộc, đành về nơi khổ hàn bầu bạn cùng phụ , coi như trọn chữ hiếu…"

Thấy Liễu Y Y hiểu lầm , Lục Lễ vội vàng giải thích:

"Y Y đừng hiểu lầm. Ta chuyện khó , chỉ là cảm khái vận mệnh vô thường thôi!"

Trong lòng gào thét, vì xuyên thành nam ? Vì , vì chứ?! Lục Lan,  hận em chết !

Lục Lan: "Anh, đủ đó."

Liễu Y Y chớp hàng mi dài, khẽ hỏi:

"Nói như , Lục công tử đồng ý giúp cầu xin vị chủ nhân ngọc bội ?"

Bị một tuyệt sắc khuynh thành ủy thác, tim Lục Lễ lập tức dâng lên một luồng “chính khí” mù mờ, vỗ n.g.ự.c bảo đảm:

"Yên tâm Y Y cô nương! Cho dù m.á.u chảy đầu rơi, cũng nhất định cứu phụ cô !"

Tiểu Lan trợn trắng mắt: "Anh, tỉnh táo chút ! Đừng để kỹ nữ xanh lừa!"

Lục Lễ lúc đang đắm chìm trong ôn nhu hương, gì chấp nhận khác Liễu Y Y nửa câu :

"Câm miệng! Đây là chị dâu của em, tôn trọng chút !"

"Hừ, còn chị dâu nữa! Anh đừng quên bây giờ là nữ… …"

Lục Lễ bỏ ngoài tai, chỉ một mực thâm tình chằm chằm mỹ nhân mặt.

Được Lục Lễ bảo đảm, Liễu Y Y lúc mới từ bi chuyển hỉ, trong mắt còn ngân ngấn nước, liếc thấy vết thương mặt  liền tỏ vẻ quan tâm:

"Lục công tử, ngài… ngài  thế ? Sao thương, đau lắm ?

Nói nàng khẽ vuốt nhẹ lên mép vết thương.

Kỳ thật vết mặt Lục Lễ chẳng nghiêm trọng gì, giờ cũng đóng vảy. Đương nhiên, thứ t.h.u.ố.c mà Hoàng hậu ác độc sai Thái y đưa tới, một giọt cũng thèm dùng!

Được mỹ nhân ân cần chạm nhẹ lên vết thương, Lục Lễ cảm giác cả như dòng điện chạy qua, lâng lâng:

"Có Y Y cô nương quan tâm, trọng thương thế nào cũng chẳng thấy đau!"

Liễu Y Y mỉm e lệ, đôi mắt sáng ngời lay động:

"Vậy Lục công tử cố gắng nha, Y Y chờ tin tức từ ngài."

Lục Lễ lập tức vỗ n.g.ự.c cam đoan:

"Yên tâm! Cho dù dùng hết cách, cũng sẽ tóm tên tiểu tử  đến cho cô nương gặp mặt!"

Trong lòng Liễu Y Y thầm mắng, ngươi tưởng ngươi là ai chứ! Thái tử điện hạ để cho ngươi bắt thì bắt?! ngoài mặt nàng vẫn lo lắng, sợ Lục Lễ lỗ mãng Dục ca ca thương, đến lúc Dục ca ca trách tội sang nàng thì khốn. Bèn dịu giọng khuyên nhủ:

"Lục công tử tuyệt đối  thể dùng vũ lực, nhất định thành tâm cầu xin, sẽ chịu gặp thôi."

Lục Lễ phất tay như đại hiệp:

"Việc cần lo! Cứ chờ báo tin mừng !"

Từ chỗ của Liễu Y Y bước , cả  như trôi lơ lửng trong mây bông, tâm hồn lâng lâng, ngây ngô. Người qua đường mà trông thấy chắc chắn sẽ cho rằng đầu óc Lục Lễ vấn đề.

Tiểu Lan dội ngay một gáo nước lạnh:

"Anh, sắp thành Thái tử phi, còn cưới kỹ nữ xanh gì?! Anh định chơi “bách hợp” trong tiểu thuyết ngôn tình ?"

Lời đ.â.m trúng chỗ đau, Lục Lễ lập tức từ mây xanh “bịch” một cái rơi thẳng xuống đất, ngã đến te tua.

"Aaa... Số  khổ quá! Lẽ lúc em  để xuyên thành nam chủ, như thế  ở trong truyện sẽ cùng Y Y cả đời, cam tâm tình nguyện mà!"

Tiểu Lan trợn mắt thở hắt :

"Em chịu ! Đối mặt với ông mà trong đầu chỉ yêu đương thế , thật sự hết nổi! Anh , kỹ nữ xanh  rõ ràng là —— tít ——】

lời mấu chốt nghẹn ứ nơi cổ, chẳng truyền đạt nổi!

Quan binh tuần ban đêm, thấy giữa đêm khuya vắng , một nam nhân đường , miệng lẩm bẩm như kẻ điên, liền quát lớn:

"Kẻ nào đó?!"

Lục Lễ giật nảy , ngoảnh thì thấy mấy tên quan binh đang tiến về phía . Anh hoảng hốt, vội tung nhảy lên nóc nhà!

Nào ngờ vốn dĩ chỉ cần yên thì chẳng ai truy cứu, nhưng cứ hễ bỏ chạy thì càng khiến nghi ngờ. Trong thời gian cấm giới nghiêm ban đêm, còn kẻ trèo tường vượt ngói, chẳng đạo tặc thì là gì?

Quan binh lập tức hét vang: "Đứng ! Bắt lấy đạo tặc ——!"

Loading...