Sau khi cùng Tần vương chuyện một hồi, Lục Lễ ấn tượng với .
Tính tình thì nho nhã hiền hòa, khí chất phong độ tao nhã, dung mạo thì đúng là tuyệt sắc. Quyền thế áp đảo Phan An, dáng vóc đạp đổ Tống Ngọc, trai đến mức rối tinh rối mù! So với Thẩm Dục cái loại lúc nào cũng phơi bộ mặt chủ nợ, thì mạnh hơn gấp trăm !
Có câu : Nam phụ xinh như hoa, chỉ tiếc nữ chủ mắt mù!
Nếu bản là nữ chính, lựa chọn đầu tiên tuyệt đối sẽ là Thẩm Chương! Còn về cái tên Thẩm Dục , đầu óc mắc bệnh nặng thì tuyệt đối chẳng ai dính líu!
Một cơn gió thổi qua, cuốn theo bụi đất mịt mù, mắt Lục Li Li cay xè.
Tần vương quan tâm hỏi:
“Lục cô nương ?”
“Không gì, chỉ là mắt dính hạt cát thôi!” Mắt cộm khó chịu, đưa tay lên định dụi.
Tần vương vội ngăn , :
“Không thể xoa, để bổn vương giúp ngươi xem thử!”
Nói cúi sát , khẽ mở mí mắt Lục Lễ, thổi nhẹ mấy . Giọng điệu ôn nhu đến cực điểm:
“Bây giờ cảm thấy thế nào?”
Ngón tay còn lướt qua vành tai Lục Lễ.
Lục Lễ lập tức cảm giác cả như dòng điện xuyên qua, vội vã hất tay . Trong lòng gào thét, tên nam phụ thì quân tử nho nhã, nhưng thủ đoạn trêu ghẹo con gái nhà lành thì đầy kinh nghiệm!
Thẩm Dục bước khỏi điện, liền trông thấy cảnh tượng ái !
Tần vương vội vàng tách khỏi Lục Li Li, cúi hành lễ với Thái tử:
"Hoàng , xin đừng hiểu lầm. Vừa chỉ là Lục cô nương hạt cát bay mắt, thần chẳng qua chỉ giúp nàng lấy hạt cát đó mà thôi!"
Ánh mắt Thẩm Dục dừng hai , quan sát hồi lâu. Hắn một lời, chỉ xoay bước .
"Này, ngươi chờ chút !" Lục Lễ vội vàng đuổi theo, còn hai con họ bên trong bày trò gì tính kế .
Anh bước nhanh phía lưng Thẩm Dục, nén lửa giận hỏi:
"Rốt cuộc các định thế nào? Có thể cho một câu trả lời rõ ràng ? Sau gọi ngươi một tiếng “Thái tử ca ca” ?"
Sắc mặt Thẩm Dục âm trầm, đáp .
'Thế còn , một công chúa danh nghĩa thì sẽ đãi ngộ ? Có phong hào ? Có phủ riêng ? Hay là các tính tìm một công tử vương tôn khác gả ? Hoặc định tống sang ngoại tộc hòa ? Ít ngươi cũng hé lộ một chút tin tức, để còn đường mà chuẩn chứ!"
Bất ngờ, Thái tử dừng bước, xoay .
Lục Lễ kịp phanh, trực tiếp đụng sầm , trán “cộc” một phát ngay cằm Thẩm Dục!
Lục Lễ vội lùi hai bước, giữ cách, cẩn thận :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguy-to-anh-trai-toi-xuyen-thanh-nu-chinh-nguoc-van/chuong-12-nam-phu-xinh-dep-nhu-hoa.html.]
"Ngại quá, cố ý. Ngươi cứ , theo là !"
Thẩm Dục lạnh giọng:
"Mùng sáu tháng tám sẽ cử hành đại lễ thành hôn, ngươi chỉ cần trở về chuẩn là ."
"Ấy… Thái tử phi mà công chúa ?" Lục Lễ ngẩn . Chẳng lẽ Hoàng hậu bỗng dưng từ bi, Thái tử đổi tính ? Đôi con ác độc như , thương lượng kết quả ?
Thẩm Dục vẫn lạnh lùng, nhắc nhở:
"Còn nữa, ngươi tự phận. Cái gì nên thì , cái gì nên thì đừng ."
Lục Lễ vội gật đầu lia lịa:
"Hiểu, hiểu ! Câu nhỉ… À, chỉ là Thái tử phi do Hoàng đế và Hoàng hậu chọn, chứ vợ chính thức của ngươi. Không , tuyệt đối sẽ lượn lờ mặt khiến ngươi ngứa mắt!"
Ai ngờ càng , sắc mặt Thẩm Dục còn đen hơn lúc , Lục Lễ bổ sung:
"Ngươi yên tâm, tuyệt đối tranh giành tình cảm. Ngươi thích nữ nhân nào khác, nạp trắc phi, nuôi tình nhân trong phòng kín gì đó… cũng can thiệp!"
Thẩm Dục nghiến răng:
"Bổn vương mấy chuyện đó!"
"Thế thì còn gì nữa?" Lục Lễ nghiêng đầu nghĩ ngợi, chợt vỡ lẽ.
"Chẳng lẽ ngươi hầu hạ mấy tiểu nương tử của ngươi ở cữ? Ta thật, cái đó thì tuyệt đối … mà, cũng ! Miễn là mấy tiểu nương tử đủ xinh !"
Nghe Lục Li Li càng càng lộn xộn, Thẩm Dục cuối cùng nhịn nổi, nghiêm mặt nhắc nhở:
"Ngươi sắp trở thành Thái tử phi của bổn vương. Nên giữ cách với ai, chẳng lẽ còn cần bổn vương dạy? Dù ngươi cũng là quý nữ khuôn mẫu của kinh thành cơ mà!"
Nói xong, liếc về phía Tần vương một cái.
Lục Lễ theo, thấy Tần vương hướng khẽ , chắp tay xoay tẩm cung Hoàng hậu.
“???” Vẻ mặt Lục Lễ hiện đầy dấu chấm hỏi. Lời Thẩm Dục … chua thế nhỉ? Chẳng lẽ… đang ghen? Không thể nào! Rõ ràng đây là ngược văn cơ mà! Ở giai đoạn đầu, nam chủ ghét nữ chủ mới đúng chứ?!
À chết, suýt quên mất chuyện Liễu Y Y! Dù gì thì Thẩm Dục bây giờ còn chịu , Lục Lễ vội vàng gọi:
"Điện hạ, chuyện nhờ ngài …"
Thẩm Dục lập tức cắt ngang, giọng lạnh như băng:
"Cho ngươi Thái tử phi, bổn vương coi như tận tình tận nghĩa. Đừng đưa thêm yêu cầu quá đáng! Hơn nữa, bổn vương cũng nhắc ngươi, bổn vương giúp một , thì . Ngươi tự mà lo liệu!"
Dứt lời, hất tay áo sải bước bỏ , để Lục Lễ một trong gió lốc hỗn loạn.
“Mẹ nó!!!”
Trong lòng Lục Lễ gào thét, ngươi chẳng qua cũng chỉ là nam chủ thôi mà, oai cái gì mà oai? Ông đây mới là nữ chủ, hiểu !