Người Vợ Yếu Ớt Của Gã Đàn Ông Thô Kệch - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-11-19 14:50:47
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nkTvEAMM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Thanh Thư việc thì quả thật .
Đêm qua gió lạnh từng cơn, sáng sớm năm giờ Hạ Phong vác cuốc và bừa xuống vườn rau.
Công việc đồng áng thì lúc nào cũng chất chồng. Thời tiết âm u, lúc nào trời đổ mưa, thể lãng phí thời gian. Anh nhổ sạch những rễ rau khô héo, dùng cuốc xẻng hết rễ cây.
Sau khi cuốc xới đất, dùng bừa để xới tơi đất lên thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Mây đen dần tích tụ, vùi những hạt củ cải sàng lọc tối qua xuống đất. Anh cũng xin một ít khoai lang từ nhà chị Lưu tối qua. Sau khi trồng xong bốn luống đất thì trời bắt đầu đổ mưa.
Những hạt mưa li ti rơi xuống , Hạ Phong chỉ mong cơn mưa kéo dài, ẩm ướt mặt đất khô cằn.
Đối với hạt giống, nước mưa luôn hơn nước giếng.
Hai ngày nữa khi đất nửa khô nửa ẩm, thể gieo thêm các loại rau khác.
Tỉa mầm, nhổ cỏ, bón phân, tưới nước... Việc đồng áng nhiều, nhưng lúc nào cũng khiến thể ngơi tay.
Khi trời mưa, mới thể ở nhà nghỉ ngơi đôi chút.
Anh định tránh mưa, nhưng trời mưa mùa thu lập tức mát mẻ hơn nhiều. Về đến nhà, áo quần ẩm ướt, một cơn gió nhỏ thổi tới khiến khỏi hắt .
Lúc Tống Thanh Thư vẫn dậy. Hạ Phong vốn định ghé cửa sổ một cái, nhưng thấy tiện. Muốn thì tại một cách đàng hoàng?
Anh đẩy cánh cửa gỗ của phòng khách. Cánh cửa tuổi, mỗi mở đều phát tiếng "kẽo kẹt", nhưng nặng.
Hạ Phong vẫn vô thức về phía phòng phía Đông. Là phòng trong của phòng khách, phòng phía Đông cửa, chỉ một tấm rèm ngăn cách với khu vực ăn uống.
Ở đây một chiếc tủ quần áo. Quần áo của Hạ Phong thường ngày để ở phòng phía Tây là đủ, bên dùng để chứa chăn mền.
Đồ đạc của cha đây, đốt gần hết, hy vọng họ thể dùng những bộ quần áo quen thuộc ở thế giới bên , sống thoải mái hơn.
Tết Trung Nguyên (Rằm tháng Bảy âm lịch) sắp đến .
Anh vén nhẹ tấm rèm, giường ngủ say. Khuôn mặt trắng lạnh điểm một chút hồng hào, nửa khuôn mặt vùi chăn, chỉ lộ đôi mày thanh tú.
Trông cực kỳ ngoan ngoãn.
Hạ Phong thả rèm xuống, về đến phòng phía Tây mới hắt thêm một cái, vội vàng tìm một bộ quần áo sạch để .
Tay dừng chiếc áo mà Tống Thanh Thư giặt hôm qua một lát, bộ khác.
Tống Thanh Thư giặt quần áo, chỉ là giặt lắm. Cậu các sinh viên tình nguyện đến trại trẻ mồ côi dạy, khả năng giặt giũ của cũng coi là “ thầy day".
Đầu tiên dùng bột giặt ngâm, chà xát hai bên cổ áo và cổ tay áo, nước, vò qua loa hai nữa, vắt khô đem phơi.
Khi khô, quần áo sẽ nhăn nheo.
Hạ Phong qua nhưng hết. Lại thấy gót bàn tay cúc áo cho đỏ ửng, tự nhiên giặt quần áo nữa.
Dù khi Tống Thanh Thư đến, cũng một việc. Thêm một ngoan ngoãn, nhu thuận như , thì gì mà .
Thay quần áo xong, uống hai ngụm nóng, cơ thể còn lạnh nữa. Anh một chiếc ô đen lớn, mở khỏi nhà.
Tiểu Hắc đang mái hiên vẫy vẫy đuôi, theo, nhưng cơn mưa dai dẳng cản .
Mưa lớn hơn lúc đầu. Hạ Phong bộ về phía phố. Hiếm khi nghỉ ngơi, cầm tiền mua chút đồ ăn sáng.
Đường lớn mưa giăng mờ mịt. Vì hôm nay ngày họp chợ, phố chỉ một quán ăn sáng mở cửa, do một cặp vợ chồng ngoài năm mươi mở, họ mở quán bất kể mưa gió.
Các con họ cũng giỏi, năm ngoái thi đậu trường cấp ba của thành phố, chắc sắp thi đại học .
Thấy Hạ Phong đến, phụ nữ hỏi: “Muốn ăn gì?”
Tiếng mưa rơi ô trầm đục. Giọng Hạ Phong cũng trầm thấp: “Hai bát hồ lạt thang (hủ tiếu cay), hai cái quẩy, thêm một lồng bánh bao?”
“Được , mang về ăn hả?”
"Ùm."
Phố khi họp chợ cũng coi là một khu chợ nhỏ, vì là ngã tư nên khá đông đúc.
Tiếc là hôm nay trời mưa, mát mẻ hơn nhiều, ngoài cũng ít .
Anh che ô về, tình cờ gặp Hạ Lập Thụ đang mặc áo mưa: “Ông nhỏ mua đồ ăn sáng ?”
Hạ Phong gật đầu.
Đối phương sảng khoái: “Haha, cơn mưa hôm nay sẽ tạnh sớm , đất cuối cùng cũng khô hạn nữa .”
“Ừm, lúc trồng khoai lang vụ lúa mì. Cơn mưa đến thật đúng lúc.”
Anh xách đồ ăn sáng trong lòng, thêm nhiều, chỉ vài câu nhanh chóng rời .
Việc đầu tiên khi về nhà là đổ hồ lạt thang bát. Anh bước phòng khách, giường trở , gáy tóc mềm mại về phía .
Anh gọi về phía giường: “Bé con, dậy thôi.”
Tống Thanh Thư lầm bầm một tiếng, kéo chăn định rúc .
Bây giờ gần chín giờ, đồ ăn sáng để nguội sẽ ngon, đặc biệt là quẩy, ăn lúc còn giòn mới ngon.
Hạ Phong cạnh giường, đưa tay qua chăn vỗ nhẹ Tống Thanh Thư: “Bé con? Dậy ăn cơm .”
Giọng nhẹ nhàng, như sợ kinh động đến Tống Thanh Thư. Nghe giống gọi dậy, mà giống như đang dỗ dành.
Tiếc là ai bên cạnh, Hạ Phong cũng đang dùng giọng điệu "nũng nịu" như .
Tống Thanh Thư ngủ say, nhưng tai vẫn lọt tiếng gọi phiền phức. Cậu nguồn gốc, đưa tay định đánh.
Lòng bàn tay mềm mại bất ngờ đặt lên mặt Hạ Phong, trúng má và chóp mũi. Tiếng động lớn, nhưng cảm giác đủ để Tống Thanh Thư tỉnh giấc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-vo-yeu-ot-cua-ga-dan-ong-tho-kech/chuong-9.html.]
Đôi mắt mơ màng rõ khuôn mặt Hạ Phong liền tỉnh táo ngay lập tức. Cậu rụt bên giường, mím môi gọi "Anh".
“Ừm, Bé con tỉnh , mau dậy dọn dẹp ăn cơm .”
Anh tỏ vẻ như đánh, giọng vẫn như bình thường, chỉ là bước chân khi rời vững vàng như khi.
Tim Tống Thanh Thư đập thình thịch, chớp mắt vài cái mới hiểu . Vừa nãy ngủ mơ màng, chỉ cảm thấy quấy rầy , đưa tay lên xua đuổi.
Ai ngờ vô tình đ.á.n.h trúng .
Đàn ông thời đại coi trọng thể diện, chủ nghĩa gia trưởng sâu sắc, khó đổi.
Cậu chậm rãi mặc quần áo, bước ngoài, cúi đầu chuẩn đón cơn thịnh nộ của Hạ Phong.
Hạ Phong cầm d.a.o cạo từ phòng phía Tây : “Mau rửa mặt , lát nữa hồ lạt thang nguội mất.”
Hai mái hiên, bên cạnh thùng nước giếng hứng, một xổm đ.á.n.h răng, một cầm gương cạo râu.
Tống Thanh Thư ngây đ.á.n.h răng, lời Hạ Phong cứ vang vọng mãi. Không những tức giận, mà còn cạo râu.
Anh sợ râu đau tay ?
Ý nghĩ xuất hiện Tống Thanh Thư dập tắt. Cậu chỉ thể nghĩ là trùng hợp, Hạ Phong vốn dĩ định cạo râu .
Dù râu xanh của mọc mấy ngày , cũng đến lúc cạo.
Tống Thanh Thư đ.á.n.h răng xong, Hạ Phong cũng cạo râu xong. Hai cùng rửa mặt, bếp lấy đũa, thìa, cùng bàn vuông ăn cơm.
Quẩy giòn nguội. Hạ Phong dám để Tống Thanh Thư ăn như , bẻ quẩy thành miếng vùi trong hồ lạt thang, đó mới bảo ăn.
Tống Thanh Thư quên mất chuyện tát buổi sáng, nhớ đến lời tối qua của , cố ý lời cảm ơn, cứ thế tận hưởng sự chăm sóc của .
Hạ Phong thấy lời cảm ơn khách sáo của , trong lòng vui hụt hẫng, nhưng cuối cùng sự vui vẻ vẫn chiếm ưu thế.
Tống Thanh Thư ăn xong một bát hồ lạt thang, một cái quẩy và một cái bánh bao chay thì ăn nữa. Hạ Phong dỗ thế nào cũng ăn.
Đối diện với đôi mắt chân thành đó, thực sự no, Hạ Phong liền ăn hết bánh bao còn .
Sau bữa sáng, mưa vẫn tạnh. Hạ Phong rảnh rỗi, lấy lưới đ.á.n.h cá trong nhà . Trên đó vài chỗ cá chui qua, cần vá .
Tống Thanh Thư thấy bật đèn phòng khách, cầm cuốn sách tranh nhỏ tới. Bàn ăn lau sạch sẽ, Hạ Phong ghế vá lưới.
Nghe thấy tiếng bước chân dừng , Hạ Phong ngẩng đầu xuống. Anh cảm giác như một lớn trong nhà đang việc, còn đứa trẻ đang bàn bài.
Cảm giác , cũng tệ.
Vá lưới xong xuôi, Hạ Phong ngẩng đầu xoay cổ. Tiếng "cục cục" truyền đến. Anh sân, vài quả hồng rụng.
Anh ngoài rửa tay, phát hiện vốn đang bàn sách ngủ quên từ lúc nào. Má úp khuỷu tay, khuôn mặt vốn gầy gò bây giờ ép chút thịt mềm.
Hạ Phong nhịn đưa tay sờ thử, làn da tay trơn mềm, trắng nõn, như một em bé búp bê.
Anh tự tay thô ráp, dừng lâu. Anh bế lên như bế cô dâu, đưa về giường phòng phía Đông.
Lúc đặt xuống, Tống Thanh Thư mở mắt, nhưng rõ ràng vẫn tỉnh hẳn, thậm chí còn vòng tay ôm lấy cổ Hạ Phong, dụi trán.
Giống như một chú mèo con thiết.
Trên còn vương mùi thơm thoang thoảng, hình như là mùi thuốc. Hạ Phong dám cử động, khom lưng chờ ngủ say thêm một chút, ngủ sâu mới buông tay.
Tư thế thực sự thoải mái và thử thách sức mạnh của eo. Hạ Phong cố gắng chịu đựng động đậy, còn dùng tay đặt lưng vỗ nhẹ.
Hơi thở Tống Thanh Thư dần đều đặn, đặt ngửa giường, kéo chăn đắp đến n.g.ự.c .
Hạ Phong gương mặt đang ngủ của vài , bước chân nhẹ nhàng ngoài.
Anh bước khỏi cửa, Tiểu Hắc vẫy đuôi theo, vẻ mặt nịnh nọt chứng tỏ nó đang đói.
Hạ Phong bếp lấy hai cái bánh ngô ném cho nó. Tiểu Hắc ngậm lấy, nhảy tưng tưng , đất gặm lia lia.
Môi trường cơn mưa luôn tươi mát hơn. Mọi nơi đều thu, nhưng cảnh sắc tươi vẫn phai tàn. Hạ Phong trong sân, những quả hồng, quả lựu mưa đ.á.n.h rụng.
Những gì cần rụng thì sẽ rụng. Chủ yếu là những quả hồng sắp chín rơi xuống đất biến thành một đống bầy nhầy, thực sự chướng mắt.
Anh thả gà , để chúng mổ ăn. Sân lát gạch , cố ý để một đất trồng cây ăn quả và nuôi gà vịt, việc dọn dẹp cũng dễ dàng.
Cây ăn quả cũng bón phân chuồng, đất đai màu mỡ, quả cũng đậu nhiều hơn, đó là một vòng tuần .
Giải quyết xong những việc , cũng gần trưa. Hôm nay rảnh rỗi, thể những món ăn phức tạp hơn.
Nghe Vương Hổ mới mổ heo hai ngày . Trong vườn nhà còn một luống hẹ, cắt mọc, thỉnh thoảng khác xin, Hạ Phong còn lấy tiền.
Anh thể hai loại nhân bánh bao/sủi cảo, một loại hẹ trứng, một loại hẹ thịt heo.
Món tốn thời gian, cũng thể để Tống Thanh Thư ngủ thêm một lúc.
Nghĩ , giày chuẩn xuống ruộng cắt hẹ.
Cắt xong sẽ mua thịt heo.
Tống Thanh Thư tỉnh dậy, trời vẫn âm u, nóng, nhưng khiến khó thở.
Cậu vô thức bếp, thấy Hạ Phong đang băm nhân bánh. Lá hẹ xanh tươi xào qua với trứng, thịt lợn và hẹ trộn lẫn với , bên cạnh còn ngâm một ít miến dong.
“Anh, chúng ăn hết ?”
Tay Hạ Phong khựng , chỉ nghĩ nên chỉ một món, ngờ nhiều quá.
“Không , nhào nhiều bột, định thêm ít bánh bao gửi sang cho chị hàng xóm.”
Tống Thanh Thư xắn tay áo: “Ồ Ồ, ..” Lời giúp đỡ kịp , hạ tay áo xuống.
“Vậy cố lên!”