Người Vợ Yếu Ớt Của Gã Đàn Ông Thô Kệch - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-11-19 14:49:39
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM6If9Rw5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trước khi ăn cơm, Hạ Phong cởi bỏ chiếc áo ướt đẫm mồ hôi. Anh cầm quần áo căn phòng nhỏ phía Nam, lấy hai nắm cám mì trộn nước khuấy đều, đổ máng ăn của gà vịt.

Đằng nào lát nữa cũng sẽ đổ mồ hôi, mặc quần áo sạch nữa, để trần nửa về phía phòng khách.

Tiểu Hắc lấy tinh thần, bàn ăn lè lưỡi với Tống Thanh Thư, mắt sáng rực.

Món đậu cô ve xào trứng buổi sáng đổi chỗ, đặt gần Tống Thanh Thư hơn.

Thấy bước , Tống Thanh Thư ngước lên, đập mắt là làn da màu đồng và những khối cơ bắp cuồn cuộn rõ ràng.

Ánh mặt trời ngoài cửa phủ lên Hạ Phong một lớp sáng, biến bóng hình thành một bức ảnh cắt giấy, giống như những chiếc standee* mà ở thế kỷ mới đặt trong phòng với hình ảnh nhân vật hoặc thích.

*standee là một ấn phẩm quảng cáo dạng , cấu tạo gồm hai phần chính là giá đỡ và phần bạt in nội dung

Bởi lẽ chiều cao và vóc dáng của Hạ Phong đặt ở đó: vai rộng, eo hẹp. Vì từng ở trong quân đội, đàn ông cao một mét chín khí chất, càng thu hút sự chú ý.

Hạ Phong nhận thấy ánh mắt của , nhưng chỉ , mà xuống sắp xếp thức ăn: “Ăn cơm bé con."

“Anh, ăn cái . Sức khỏe , ít ăn đồ thừa .”

“Tối nay chúng ăn cà tím chiên, trứng đường đỏ, ?”

Tống Thanh Thư gật đầu: “Vậy tối nay đừng đuổi em khỏi bếp nhé?”

Hạ Phong nghiêng đầu như một chú mèo con, ánh mắt đầy vẻ cầu xin. Lời từ chối cứ quanh quẩn trong cổ họng lâu, nuốt xuống.

“Nếu thấy nóng quá, tự ngoài hóng mát.”

“Vâng!”

Buổi tối, từng cơn gió lạ thổi tới. Nơi Hạ Phong sống khá hẻo lánh, phía nhà là cây cối, gió thổi lay động dữ tợn, vươn dài cành lá về phía ánh trăng. Mây mù che khuất trăng sáng, cành cây như chạm thứ gì đó liền lập tức rụt .

Tống Thanh Thư bếp lửa, kể cho Hạ Phong những chuyện vui vẻ xảy trong khu thanh niên trí thức, mắt thỉnh thoảng liếc những cái cây quen thuộc.

Ánh trăng ẩn hiện, khung cảnh trong sân lúc sáng lúc tối. Tiểu Hắc chạy , Hạ Phong tối nó sẽ tự về nhà.

“Anh, bao nhiêu tuổi ?”

Tống Thanh Thư hỏi một câu đầu cuối, mắt vẫn dán những chiếc lá hồng đang lay động ngoài cửa sổ.

Mí mắt Hạ Phong giật giật: “Hai mươi sáu, ?”

“Vậy là lớn hơn em bảy tuổi đó.”

Cà tím cắt lát tẩm bột thả chảo, tiếng "xèo xèo" vang lên, hòa lẫn với một tiếng "ừm" từ Hạ Phong.

Tống Thanh Thư dùng thanh cời lửa chọc củi: “Thảo nào.”

Buổi chiều Hạ Phong đồng về, hái hai quả cà tím, chẻ một ít củi, dùng kìm sắt uốn một chiếc "cây cời lửa" mới.

Cà tím chiên thể lửa lớn quá, cũng thể nhỏ quá. Chiếc cời lửa đây là cành tre, phần đầu cháy đen. Lúc về, gặp Hạ Lập Thụ, xin một thanh sắt thích hợp để uốn thành cời lửa.

Tay cầm , Tống Thanh Thư dùng cũng thuận tay. Lửa đáy bếp bập bùng, tắt, cũng quá lớn.

Hạ Phong đang chờ tiếp, trải đều cà tím thái lát phủ kín đáy nồi. Không thấy gì, hỏi: “Thảo nào ?”

“Thảo nào cái gì cũng , đặc biệt tháo vát.”

“Người trong thôn đều kính trọng , chắc chắn chỉ vì vai vế .”

Hạ Phong ngờ ngọt như , dùng xẻng lật mặt cà tím đang bắt đầu định hình: “Từng trải qua, từng học qua thì sẽ thôi. Bé con cũng những kiến thức riêng của em mà.”

Tống Thanh Thư cũng ngờ chuyện như , giống một hán t.ử thô kệch chút nào, chắc hẳn cũng học qua một chút kiến thức.

“Bé con.” Giọng điệu mang theo vài phần bất lực.

“Hả?” Tống Thanh Thư ngẩng đầu, mặt đầy khó hiểu.

“Lửa tắt ?”

Ánh mắt chuyển xuống, ngọn lửa vốn đang bập bùng đáy nồi từ lúc nào yếu ớt đến mức gần như thấy, chỉ còn những thanh củi cháy dở, đang nảy lửa than.

“Để cho, em rửa tay . Đã ăn hết dưa chuột rửa từ trưa ?”

Tống Thanh Thư lắc đầu. Buổi trưa ăn xong táo tàu, lau mồ hôi cho Hạ Phong xong là cơm xong , cần ăn dưa chuột lót .

Cậu ngủ trưa dậy ba giờ, ở trong phòng lục lọi đồ đạc của nguyên chủ, phát hiện chỉ tiền và một loại t.h.u.ố.c gọi tên, là do bố nguyên chủ kiếm về để bồi bổ sức khỏe cho .

Nhìn những gói t.h.u.ố.c bột đen sì bọc trong giấy vàng, Tống Thanh Thư cúi xuống ngửi, mùi nồng, vô thức cất .

Cậu còn tìm thấy một cuốn truyện tranh Tây Du Ký nhỏ. Mặc dù đây xem phim truyền hình ở trại trẻ mồ côi, nhưng sách.

Cậu giường ấm áp say sưa cả buổi chiều.

Miệng nhạt thì bóc một viên kẹo Thỏ Trắng, nhai, ngậm lâu.

Đến khi nhận thì gần hết sách, và Hạ Phong cũng về nhà.

Hạ Phong nhận lấy cời lửa từ tay , xới xới đáy nồi, nhét thêm một thanh củi mới: “Vậy thì lấy ăn , dưa chuột rửa để lâu sẽ còn tươi nữa.”

Tống Thanh Thư cầm hai quả dưa chuột, quả thực trông còn tươi như buổi sáng, nhưng c.ắ.n một miếng vẫn giòn, thanh ngọt.

Mùi thơm mát của dưa chuột chẳng khác gì chất sạch khí. Tống Thanh Thư nhai tới, thì thấy lửa đáy bếp vốn tắt cháy lên, xuống ghế gỗ, canh lửa.

“Ngon ?”

Chiếc xẻng ấn ấn miếng cà tím, tiếng xèo xèo càng to, ấn xong là thể lật mặt.

“Ngon lắm, nếm thử .” Miếng dưa chuột c.ắ.n đưa đến khóe miệng . Hạ Phong vốn định từ chối cũng nghĩ nhiều mà c.ắ.n một miếng.

Tống Thanh Thư nhận đưa nhầm quả dưa chuột c.ắ.n , sững sờ, nhanh chóng rụt tay , tai âm thầm đỏ lên.

Cậu định ăn tiếp, Hạ Phong cau mày, c.ắ.n nát hạt dưa chuột trong miệng: “Cái để thớt , đừng ăn nữa, ăn.”

Tống Thanh Thư nhúc xích, : “Ngoan nào, đổi quả khác ."

“Anh, em chê , mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-vo-yeu-ot-cua-ga-dan-ong-tho-kech/chuong-8.html.]

Lật mặt xong, đậy nắp nồi, giọng mang theo ý : “Quả dưa chuột già , bên trong hạt, ngon .”

"À.."

“Vậy cũng đừng ăn, để dành cho vịt ăn .”

Cậu định cầm dưa chuột ngoài, nắm lấy cổ tay trắng nõn kéo : “Để lên thớt , cho vịt ăn cũng trộn với cám mì mới cho ăn.”

Hạ Phong nông nhiều, tay một lớp chai sạn dày, đặt lên cổ tay đang đập nhẹ của , nhịp đập yếu ớt gần như cảm nhận .

Làn da ngón tay trơn mềm, lạnh, tạo thành sự đối lập với ấm lòng bàn tay . Tống Thanh Thư rũ mắt, chăm chú nơi hai chạm .

“Ồ Ồ!”

Ngay khi thấy câu trả lời, Hạ Phong liền buông tay , để tiếp tục .

Một nồi cà tím chiên xong, Hạ Phong vốn định để nếm thử , nhưng thấy môi Tống Thanh Thư mềm mại, sợ ăn nhiều lát nữa ăn cơm nổi, nên bỏ ý định.

Hai quả cà tím nhỏ nhiều, chiên ba là xong. Tổng Thanh Thư chống cằm xem, Hạ Phong bảo thêm củi, liền cho hai thanh gỗ.

Nước thêm nồi, đậy nắp , Hạ Phong tới. Tống Thanh Thư tự giác nhường chỗ.

Hạ Phong dùng cời lửa gạt tro đáy nồi bên xuống, cho rơm rạ bếp, lấy một thanh củi từ bếp nhỏ chia sang, cứ thế nhóm lửa.

Anh thao tác nhanh chóng, nhóm lửa xong cũng lấy . Sau khi hai nồi đều lửa, sợ Tống Thanh Thư nóng, lấy tấm ván che .

Biết Tống Thanh Thư ở cùng , dậy : “Ngồi xuống .”

Giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Trong mắt Hạ Phong, mới mười chín tuổi, trẻ , ốm yếu, là cần chăm sóc, quả thực khác gì trẻ con.

Trà trứng đường đỏ cần khuấy một ít bột mì với nước , pha loãng một chút, khi nước sôi thì đổ bột , khuấy đều trong nồi, khuấy đổ trứng đ.á.n.h tan nồi, cuối cùng mới cho đường đỏ.

Một nồi trứng đường đỏ thành. Nồi còn dùng để hầm cà tím chiên. Hạ Phong lựa chọn trong đĩa, một vài miếng cà tím cắt khá dày, chiên thể chín, hầm thêm chút sẽ hơn.

Nước sôi nữa, cho thêm hành lá, thì là và các loại gia vị , khi múc thì nhỏ thêm hai giọt dầu mè.

Tống Thanh Thư xem bộ quá trình, thấy nó giống cách cá chiên.

Cậu hiếm khi ăn những món ăn gia đình , trong ký ức của nguyên chủ cũng cách ăn , tò mò về mùi vị.

Cậu bếp, đợi Hạ Phong tự rửa tay, chuẩn bưng bát.

Hạ Phong múc thêm một bát mỗi loại, nhân lúc đáy bát nóng: “Bé con, mang cái sang cho chị Lưu bên cạnh nhé.”

Tống Thanh Thư đang lau tay: “Có nóng , em giúp mang nhé”

“Không , tự . Bát cơm múc sẵn , em bưng những cái nóng, những cái khác đợi về.” Nói xong bóng khỏi cổng.

Tống Thanh Thư bếp bưng một đĩa cà tím chiên phòng khách, bưng canh cà tím và trứng đường đỏ. Cậu học Hạ Phong bưng mỗi tay một bát, nhưng thấy đáy bát nóng, đành bỏ cuộc.

Cậu dùng hai tay bưng một bát, cố gắng bước nhanh trong khi giữ thăng bằng.

Khi bếp nữa, kịp đưa tay Hạ Phong ngăn .

Anh nắm lấy tay Tống Thanh Thư, kỹ. Đầu ngón tay trắng nõn bỏng ửng đỏ. Anh cầm tay Tống Thanh Thư áp dái tai . Đầu ngón tay vốn nóng bỏng áp dái tai mềm mại, liền cảm thấy mát hơn.

“Nóng thì đừng bưng nữa, để .”

Hạ Phong buông tay, mỗi tay bưng một bát, nhưng vẫn còn thừa một cái.

Anh bước khỏi cửa bếp, Tống Thanh Thư vẫn ngoài, bưng nốt cái còn .

Tống Thanh Thư bên cạnh chiếc bàn vuông nhỏ, giọng mang theo vẻ tự nhiên: “Anh, em trẻ con."

“Cơ thể em , thích hợp việc.”

“Sau cũng cần giặt quần áo cho , quần áo khi tắm cứ đặt gọn, đợi về sẽ dọn.”

Anh gắp miếng cà tím ở cùng , dùng đũa gắp một miếng cà tím chiên cho Tống Thanh Thư.

Bột cũng trộn với trứng, chiên lên thơm phức, bóng vàng óng ánh dầu mỡ.

Nhìn thôi thấy ngon. Tống Thanh Thư dùng đũa gắp lấy.

“Vậy định cứ thế chăm sóc em mãi ?”

“Chúng mới quen vài ngày thôi mà.” Giọng trầm thấp, thấy Hạ Phong quá , sợ Hạ Phong quá .

Cúi đầu c.ắ.n một miếng cà tím chiên, quả thực ngon. Mùi dầu thơm và cà tím hòa quyện, thơm mà ngấy.

Hạ Phong ăn. Tóc thanh niên dài, tai cũng thanh tú, da cổ trắng mịn, xương cổ mảnh khảnh nhô lên, trông như một tiên tử.

“Ừm, cứ chăm sóc như .”

“Không , là một nhà mà?”

Tống Thanh Thư ngẩng đầu , nhíu mày phản bác: “Người một nhà cũng thể như chứ, thể chỉ một trả giá !”

Người trông thanh tú xinh , nhíu mày cũng hề khó coi, ngược giống như một chú mèo con, đang cố vẻ lớn.

Hạ Phong ý nghĩ của chọc , khuôn mặt , chợt nghĩ đến câu của Tống Thanh Thư đầu gặp mặt.

Và thốt hề suy nghĩ.

“Em là vợ nuôi của ? Hay cách khác, là vị hôn phu đính ước từ nhỏ?”

Tống Thanh Thư ngờ dùng lời để chặn họng , đôi mắt mở to tròn xoe, suýt chút nữa c.ắ.n lưỡi vì định phản bác.

Má và tai trắng nõn đều nhuộm màu đỏ ửng, mím môi hung hăng ăn cơm.

“Vậy thì em gì cả, cứ ở nhà .”

"Ùm."

 

 

Loading...