Người Vợ Yếu Ớt Của Gã Đàn Ông Thô Kệch - Chương 12
Cập nhật lúc: 2025-11-19 14:54:32
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Bé con, bé con!" Tống Thanh Thư cảm thấy đang lay , nhưng đầu choáng, mí mắt trĩu nặng, đáp lời.
Giọng phiền nhiễu vẫn tiếp tục: “Tỉnh dậy em!”
Cậu đưa tay gạt đó nhưng tài nào nhấc nổi một chút sức lực nào. Gương mặt trắng bệch ửng lên màu hồng, thở nóng rực thôi, mồ hôi rịn ở thái dương khiến Hạ Phong vô cùng lo lắng.
Khi tỉnh dậy giấc ngủ trưa, chỉ cảm thấy bên cạnh nóng, cứ tưởng Tống Thanh Thư cuối cùng cũng ngủ ấm áp hơn. mở mắt , ngủ ấm, rõ ràng là sốt.
Anh khỏi tự trách vì cứ đối diện với khuôn mặt xinh đó là mất lý trí, thể thật sự đưa cầu lớn chứ.
Sau cơn mưa thu là trời trở lạnh, dù mặc thêm một chiếc áo, Tống Thanh Thư vẫn chịu gió lạnh, huống hồ lúc về còn dính mưa.
Thấy gọi mãi tỉnh, Hạ Phong lấy khăn mặt ướt, chuẩn lau sạch mồ hôi nóng do sốt cho Tống Thanh Thư, tìm thêm t.h.u.ố.c giảm đau hạ sốt, lát nữa sẽ đút cho uống.
Điện vẫn sửa xong, Hạ Phong mắt tinh, Tống Thanh Thư da mặt mỏng, nên cũng thắp đèn dầu. Anh cứ thế bên giường, dùng khăn ẩm lau mồ hôi cho .
Mồ hôi ở thái dương và chóp mũi nhiều. Khăn ướt lướt qua, khiến đang sốt cao mê man cảm nhận chút mát lạnh.
Anh sững , cởi bỏ chiếc áo dính Tống Thanh Thư, giống như đang bóc vỏ một loại cây trồng nào đó. động tác của hết sức cẩn thận, sợ kinh động đến .
Hơi nóng của cơn sốt mùi t.h.u.ố.c thoang thoảng Tống Thanh Thư dần trở nên nồng đậm, bóc vị đắng chát ban đầu, chỉ còn hương thơm ngọt ngào mà Hạ Phong gọi thành tên .
Bản Hạ Phong hề nhận , bàn tay đưa lau cổ run rẩy. Anh nuốt nước bọt, dán mắt mũi, cố gắng giữ tâm trí trong sạch mà nhẹ nhàng lau lớp da trắng nõn mảnh khảnh .
Càng gần, những gân xanh lớp da mỏng manh càng lộ rõ mắt. Tống Thanh Thư xinh , lấy một tì vết, ngay cả những luồng thở nóng hổi thoát cũng mang vị ngọt ngào.
Hạ Phong căng mặt, bàn tay thô ráp mang theo chiếc khăn ướt lướt qua chiếc cổ thon thả.
Mồ hôi lau sạch, khi thu khăn , chạm làn da nơi lồng ngực. Tống Thanh Thư, vốn đang mơ mơ màng màng vì sốt, đột nhiên thốt một tiếng rên khẽ thút thít.
Điều đó càng khiến Hạ Phong chìm đắm hơn. Anh ngước mắt chằm chằm trai đang sốt đến mặt tựa hoa đào, đuôi mắt ửng hồng quyến rũ.
Màu môi hồng nhạt và tiếng cằn nhằn thoát từ khuôn miệng nhỏ bé khiến càng lúc càng kích động.
Cách một lớp khăn ướt, bàn tay kiểm soát mà trải thẳng chiếc khăn , che nơi cám dỗ đó.
Trong đầu chợt lóe lên hình ảnh những quả đào xanh non, mềm mại, màu hồng nhạt treo cành ngày xuân.
Đột nhiên, cảm thấy cổ họng khô khát, Hạ Phong buộc tập trung ánh mắt khuôn mặt Tống Thanh Thư.
tay đặt chiếc khăn lên lồng n.g.ự.c . Dưới lòng bàn tay là nhịp tim đang phập phồng theo từng thở, cùng với cả nhũ hoa.
Tống Thanh Thư "ừm" một tiếng, dường như mang theo chút nghẹn ngào. Chiếc khăn lòng bàn tay còn lạnh, nhiệt hai hun nóng lên.
Hạ Phong tỉnh táo , hận thể tự tát một cái. Anh nhanh chóng nhấc góc khăn lên, lật nó , ném chậu nước bên cạnh.
Làn da tiếp xúc với khí lạnh, Tống Thanh Thư cố gắng mở mí mắt nặng trĩu .
Ngoài cửa sổ âm u, ánh sáng trong nhà cũng rõ ràng. Cậu chỉ thấy Hạ Phong rũ mắt, lời nào, vùi mặt chậu nước.
"Anh?"
Hạ Phong chỉ định dùng nước để tỉnh táo, nhưng tai vẫn lộ ngoài, lập tức ngẩng đầu khỏi chậu nước.
Anh và một cái lau mặt, hất những giọt nước thừa, giọng đầy quan tâm: “Bé con, còn khó chịu ?”
Người vốn luôn ôn hòa, hàng lông mày thanh tú cũng cau , chắc chắn là vẫn khỏe.
Tống Thanh Thư nở một nụ nhạt. Sốt đối với là chuyện cơm bữa. Trong thế giới cũ, đến giai đoạn cuối, gần như ngày nào cũng ý thức mơ hồ, vô lực, trái tim giống như một cỗ máy cũ kỹ, dần dần ngừng đập.
Giọng khàn khàn, còn sự hoạt bát thường ngày: “Không , em quen .”
Hạ Phong đưa tay áp nước ấm bên cạnh để cảm nhận nhiệt độ, vẫn còn nóng. Anh nhân lúc Tống Thanh Thư tỉnh để đút t.h.u.ố.c cho .
Tống Thanh Thư rũ mí mắt, trông buồn ngủ. Anh sờ lên trán : “Đắp khăn lên đầu , uống t.h.u.ố.c ngủ tiếp.”
Cậu nghiêng đầu cọ bàn tay ấm áp đó, cũng thấy vết chai sần thô ráp đau: “Vâng.”
Cậu cố gắng mở to mắt. Nước mặt Hạ Phong chảy dọc theo sống mũi thẳng tắp, qua cái cằm góc cạnh tụ ở cằm. Bản Hạ Phong dường như cảm nhận .
Anh cúi đắp khăn ướt lên trán Tống Thanh Thư.
lúc rút , một giọt nước rơi trúng n.g.ự.c Tống Thanh Thư.
Hạ Phong theo bản năng đưa tay lau, ngón trỏ và ngón giữa cùng lúc chạm , thành công kích thích nhũ hoa vốn phản ứng gì của dựng thẳng lên.
Khi hai ánh mắt chạm , Hạ Phong mới nhận chuyện ngu ngốc gì.
Anh đôi mắt xinh quyến rũ , yên tại chỗ như một pho tượng đá.
Vẫn là Tống Thanh Thư phản ứng , nhắm mắt , đầu , ánh mắt lảng tránh: “Anh, đỡ em dậy uống t.h.u.ố.c .”
Hạ Phong dám thẳng làn da trắng hồng của . Anh kéo chăn lên, bế Tống Thanh Thư dậy như bế một đứa trẻ.
Hai giọt nước ở cằm rơi xuống ga giường, cũng để tâm. Thấy chiếc ca tráng men tủ còn bốc khói trắng nữa, mới đưa cho Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư cúi đầu nhấp một ngụm nước nhỏ, thấy thể uống thuốc, Hạ Phong mới đưa cho một viên t.h.u.ố.c màu trắng. Ánh mắt hết dừng đôi môi hồng nhuận của Tống Thanh Thư, đó chuyển xuống yết hầu nhỏ xinh .
Một tiếng cạch, bẻ viên t.h.u.ố.c hai mảnh.
"Uống từng nửa một."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-vo-yeu-ot-cua-ga-dan-ong-tho-kech/chuong-12.html.]
Anh đưa cho nửa viên.
Tống Thanh Thư lúc nhỏ cũng đối xử như . Hồi bé, cổ họng nhỏ, nuốt viên con nhộng viên t.h.u.ố.c lớn. Bà nội sẽ hòa tan viên con nhộng, bẻ đôi viên t.h.u.ố.c lớn.
Thật t.h.u.ố.c đắng, nhưng bà sẽ đưa cho một viên kẹo Đại Bạch Thỏ để dỗ dành. Đáng tiếc, còn bà nữa .
Nửa viên t.h.u.ố.c trong lòng bàn tay Hạ Phong trông càng nhỏ hơn. Cảm giác cay cay nơi chóp mũi dâng lên, Tống Thanh Thư cố nén nước mắt, cầm lấy t.h.u.ố.c bỏ miệng, nhanh chóng nhấp một ngụm nước ngẩng đầu lên.
Viên t.h.u.ố.c lưu đầu lưỡi trong chốc lát, vẫn để vị đắng chát. Cậu cúi xuống lấy nửa viên còn , uống nhanh nữa.
Thấy khóe mắt ẩm ướt, Hạ Phong đưa tay lau : “Đắng lắm ?”
Tống Thanh Thư cảm nhận sự xót xa trong câu đó.
Cậu dám ngẩng đầu lên, mũi càng cay hơn, sợ rằng khoảnh khắc ngước mắt lên, nước mắt sẽ kiểm soát mà rơi xuống.
Cậu là trưởng thành , cứ mặt Hạ Phong cũng .
Ai ngờ Hạ Phong cúi xuống, đưa cho một viên kẹo Đại Bạch Thỏ: “Đây.”
"Sợ em đắng miệng, lúc lấy t.h.u.ố.c thấy một viên bàn nên lấy về."
Đó là viên kẹo Tống Thanh Thư dùng để tráng miệng khi tiểu thuyết. Khóe miệng nở nụ , nhưng nước mắt rơi xuống, vỡ giữa vỏ kẹo và lòng bàn tay Hạ Phong.
Hạ Phong thở dài một , bóc vỏ kẹo, đưa tay lên cao một chút. Tống Thanh Thư cũng dùng tay mà cúi đầu, dùng môi ngậm lấy viên kẹo mềm thơm ngào ngạt đó.
Đôi môi mềm mại ấm áp chạm đầu ngón tay , Hạ Phong giật rút tay , ôm lòng.
"Ngủ , ngủ một lát sẽ còn khó chịu nữa."
Tống Thanh Thư gật đầu khi ôm lòng. Mái tóc mềm mại cọ cổ Hạ Phong, nhột, nuốt nước bọt một nữa.
Anh học theo cách dỗ dành trong ký ức, vỗ nhẹ lưng Tống Thanh Thư: “Ngủ .”
Đặt Tống Thanh Thư xuống, giặt sạch khăn mặt và đắp lên trán . Với nhịp tim rộn ràng, bước ngoài.
Thấy mưa nhỏ, chút hài lòng. Anh chỉ ước lúc gió lớn nổi lên, mưa xối xả trút xuống , rửa trôi sự khô nóng khó tả, rửa trôi thứ tình cảm thể thành lời.
Lý trí đang điên cuồng giằng xé .
Tiểu Hắc trốn mái hiên, chủ nhân xông sân yên, nó nghi ngờ lắc đầu, đổi hướng xuống.
Hạ Phong tự xách thêm một thùng nước giếng, dám tạt thẳng , nhỡ ốm thật thì ai chăm sóc Tống Thanh Thư.
Anh cửa nhà chính, suy nghĩ lâu, cho đến khi màn đêm buông xuống, nuốt chửng thứ.
Anh đột nhiên dậy, Tiểu Hắc giật , vội vàng lên khỏi mặt đất, theo phòng trong.
Người giường vẫn đang ngủ. Chiếc khăn trán gần như khô. Hạ Phong đột nhiên tự tát một cái, lấy khăn , lau mặt.
Mũi vùi chiếc khăn, ngửi thấy mùi hương quen thuộc đó, gần như cảm thấy m.á.u đang sôi lên.
Nếu cảm nhận nhiệt của Tống Thanh Thư, thật sự sẽ nghi ngờ là bằng ngọc.
Móng vuốt Tiểu Hắc gõ xuống nền gạch, tiếng lộp độp truyền tai. Hạ Phong ngẩng đầu lên, bước ngoài.
Đàn vịt trong sân đang cạp cạp gọi. Buổi chiều Hạ Phong quên cho chúng ăn. Anh phòng chứa đồ tạp vụ, lấy một ít cám lúa mạch trộn với dưa chuột già, thức ăn.
Đàn gà thì kêu, đói đến mức ngừng mổ những quả hồng rơi xuống đất.
Cho chúng ăn xong, Hạ Phong chuồng nhặt vài quả trứng. Tối nay nên món trứng hấp cho .
Tống Thanh Thư vẫn Hạ Phong gọi dậy. Khi ốm, ngủ, cơ thể yếu ớt, chút sức lực nào, cứ ngủ mãi.
Viên kẹo trong miệng tan hết, nhưng vị ngọt đậm đà vẫn còn ở bên má. Hạ Phong dùng mu bàn tay cảm nhận nhiệt độ, thấy đỡ hơn buổi trưa nhiều.
Sợ chính xác, ghé sát hơn, dùng trán cảm nhận. Hơi thở giao thoa trong khoảnh khắc, Tống Thanh Thư giật há miệng.
Mùi sữa ngọt ngào đậm đà tràn .
Lan tỏa giữa hai , khiến bầu khí càng trở nên mơ hồ, mờ ám.
Hạ Phong lùi một chút, sờ tai : “Đây là dạy. Hồi nhỏ sốt, cũng như . Đôi khi sợ chính xác, bà sẽ dùng môi để cảm nhận nhiệt độ.”
"Chính xác hơn cả nhiệt kế đấy."
Nghe giải thích như , Tống Thanh Thư còn cảm thấy kỳ lạ nữa, ngước .
"Ăn chút gì đó , lát nữa ăn xong uống thuốc."
Trên tủ đặt chiếc đèn dầu thắp sáng và chiếc ca men tráng men quen thuộc. Hạ Phong bưng bát cháo quá nóng, dùng thìa múc một miếng, thổi nguội đưa đến môi Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư bắt đầu thấy ngượng. Dù cũng là lớn , thể để Hạ Phong cứ coi như trẻ con, cho việc, cho giúp đỡ, còn chăm sóc đủ điều, thậm chí đút ăn.
Cậu đưa tay định cầm lấy thìa: “Anh, em tự...”
" đút em ăn" là giọng điệu cho phép chối từ.
Tống Thanh Thư cúi đầu ăn từng miếng một, hàng mi dày rậm như cánh quạ rủ xuống, che đôi mắt. Nhìn từ xuống, chỉ thấy chóp mũi cao và đôi môi hồng của .
Hạ Phong tận hưởng khoảnh khắc , một cảm giác an tâm, hạnh phúc khó tả.
Nếu thể cứ như cũng khá , thể đem tình cảm chôn ở đáy lòng, chỉ cần Tống Thanh Thư vui vẻ, hạnh phúc thì .