Người Vợ Yếu Ớt Của Gã Đàn Ông Thô Kệch - Chương 10
Cập nhật lúc: 2025-11-19 14:52:13
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì trời mưa liên tục hai ngày, Hạ Phong quả thực câu cá.
Anh còn mang về một cuốn sách cũ từ tay một giáo viên già trong làng, đó là cuốn Anh Hùng Xạ Điêu. Theo lời ông Lý già, đây là một cuốn tiểu thuyết đang thịnh hành, ai cũng thích .
Hạ Phong liền mang về.
Đổi bằng một con cá chép lớn nặng ba cân.
Tống Thanh Thư thấy chỉ thật sự vui vẻ khi việc, mà còn tìm sách cho giải khuây, trong lòng cũng hiểu .
Hạ Phong là một chân thật.
Người chân thật đang bên cầu lớn, cỏ xanh chân cao đến mắt cá, vì đọng nước mưa, mỗi bước chân dẫm xuống đều khiến nước tràn ủng cao su.
Hạ Phong để tâm lắm. Lưới thả từ tối qua, một đêm, thể kéo lên .
Mấy hôm bắt một cá vàng nhỏ, những con quá nhỏ thì thả , những con kích thước tương đối thì mang về chiên một đĩa cá cho Tống Thanh Thư.
Cá vàng sạch vảy, mổ bụng, ướp gia vị, nhúng qua lớp bột pha trứng, chiên lên vàng ruộm giòn tan.
Không chỉ là món ăn kèm rượu ngon, mà còn là món ăn vặt thú vị.
Thấy Tống Thanh Thư thích, Hạ Phong ngầm ghi nhớ, tối qua bờ sông thả lưới.
Mưa hôm nay rả rích, nhỏ hơn hôm qua nhiều. Con sông là một nhánh của sông lớn liên tỉnh, cũng từng đợt nước lớn, từng c.h.ế.t đuối.
xuân qua thu tới, đến , chỉ nó là đổi hình dạng. Dòng nước xanh biếc sâu cạn, chỉ mỗi năm đều ít trẻ em mất mạng vì con sông .
Mấy năm nay, các nhà đều cho con cái gần, chỉ lớn tuổi mới đến câu cá, thả lưới.
Hạ Phong bước lún sâu lún nông. Sông đê chắn, chỉ một cây cầu nối liền hai thành phố. Anh bên bờ sông thể thấy ở bờ đối diện.
Họ đều đến đ.á.n.h bắt cá, cũng chuyện nhiều, sợ cá sợ hãi bỏ .
Anh chỉ thể cố gắng cỏ, hai bên bờ sông đều là rừng cây, còn đề phòng rắn rết.
Màn sương mưa giăng một lớp mỏng, nhưng ngăn cản Hạ Phong. Anh xổm bên bờ sông, dùng tay gạt đám bèo, một sợi dây đen buộc cành cây lộ .
Nó dày hơn dây lưới đ.á.n.h cá. Hạ Phong nắm chặt sợi dây, dùng sức kéo. Lưới thu gần hết, thấy những con cá nhảy loạn xạ bên trong, khóe miệng khỏi nở nụ .
Kéo lưới lên, hất lên , cần quăng lên bờ gỡ những con cá mắc . Trong lòng đang vui, lực tay cũng mạnh hơn một chút.
Khi kéo lưới, chân trượt .
"Tủm" một tiếng ngã xuống đất. Lưới cá tung tóe bao phủ lấy Hạ Phong đang đất.
“Anh—”
Tống Thanh Thư bật dậy khỏi giường, chiếc đèn dầu bàn tắt từ lúc nào. Cậu thở dốc, một giọt mồ hôi lạnh chảy dài thái dương.
Cậu thấy, trán Hạ Phong đầy máu.
Những con cá đập cũng dính máu. Bối cảnh là cỏ cây rậm rạp, và màn mưa bao phủ thứ.
Hạ Phong thấy tiếng động, dùng một vốc nước rửa mặt, kịp lau khô, kéo khăn mặt vén rèm phòng phía Đông, bước .
“Sao bé con?”
Anh bên giường: “Mơ thấy ác mộng ?”
Tống Thanh Thư ngẩng đầu , trong mắt chứa một vũng nước trong, khóe mắt đỏ hoe, chằm chằm đồng t.ử Hạ Phong vẫn còn run rẩy, vẻ mặt hoảng loạn.
Cậu nuốt nước bọt, l.i.ế.m môi điều chỉnh thở.
Hạ Phong nhẹ nhàng vỗ lưng : " ở đây, mơ là ngược thôi.”
Lại nhớ đến cách dỗ dành khi còn bé, đưa tay xoa tóc Tống Thanh Thư, giọng dịu dàng: “Sờ sờ tóc, sợ hãi nữa.”
Thấy Tống Thanh Thư ngừng nuốt nước bọt: “Anh rót cho em một cốc nước nhé?”
Tống Thanh Thư phản ứng. Anh còn bước một bước, một bàn tay nắm chặt góc áo, kéo chặt, gân xanh nổi lên rõ rệt.
Giống như Hạ Phong trong mơ dùng sức kéo lưới .
Tiếc là cơ bắp căng phồng như thế, nhưng cũng đủ khiến Hạ Phong lo lắng: “Anh, lát nữa kéo lưới cá .”
Rõ ràng là câu hỏi, nhưng Hạ Phong giọng điệu dò hỏi. Anh cũng định giấu Tống Thanh Thư, trực tiếp thừa nhận.
“Anh thể đưa em ?” Chú mèo nhỏ ướt át mở to mắt, chằm chằm bằng khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, ánh mắt đầy van xin.
Hạ Phong vẫn khả năng chống cự, nhưng lý trí vẫn còn: “Bờ sông đường , là bùn đất, trời mưa trơn trượt lắm.”
“Em theo, yên tâm.”
Tống Thanh Thư giữ nguyên biểu cảm, môi trề xuống, lẩm bẩm như đang dỗi: “Vậy tự , em cũng yên tâm.”
Hạ Phong bộ dạng của , càng thể từ chối: “Vậy em hứa với , chỉ cầu thôi, ?”
Tống Thanh Thư gật đầu, giọng nhẹ mềm: “Anh, em uống nước.”
Hạ Phong xoa tay . Tống Thanh Thư liền buông tay . Hạ Phong rót nước cho .
Tống Thanh Thư tựa đầu giường, từ từ nhắm mắt . Ở thế giới cũ, dù tiểu thuyết nhiều, cũng , những xuyên trong tiểu thuyết thường mang theo nhiệm vụ gì đó, hoặc sở hữu năng lực đặc biệt nào đó.
LỠ...
Lỡ như năng lực đặc biệt của , chính là dự đoán tương lai qua giấc mơ thì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-vo-yeu-ot-cua-ga-dan-ong-tho-kech/chuong-10.html.]
Nếu là , theo Hạ Phong, đổi kết cục của . Dù , thể khoanh tay Hạ Phong gặp chuyện.
Chỉ vài ngày quen , sẵn lòng mở lòng với Hạ Phong. Có lẽ thứ đều là sự sắp đặt của phận.
Hạ Phong bưng đến một cốc nước bằng cốc sứ tráng men, là nước sôi để nguội còn ấm.
Tống Thanh Thư dùng tay ôm chiếc cốc sứ trắng muốt, ấm dần nóng lòng bàn tay, cũng khiến nhịp tim đang đập loạn xạ dần bình .
khi uống nước thấy tay Hạ Phong, sặc.
Người vốn gầy yếu ho đến mức mắt long lanh nước, đôi môi hồng nhạt ướt át. Cặp môi đang hé mở tạo cơ hội cho ánh mắt khác lướt bên trong, bắt lấy đầu lưỡi đỏ tươi .
Sợ đến mức Hạ Phong vội vàng vỗ lưng , khẽ dỗ dành: “Uống từ từ thôi, đợi em.”
“Con sông đó nguy hiểm, nếu , đợi trời quang mây tạnh, sẽ cùng em từ từ.”
Giọng mang theo sự bất lực, càng giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Tống Thanh Thư ho xong chút ngơ ngác, mím môi, bên má trái lúm đồng tiền nhỏ ẩn hiện, trông cực kỳ đáng yêu.
Ánh mắt Hạ Phong dõi theo, cuối cùng dừng ở đôi mắt trong veo của Tống Thanh Thư: “Không ?”
Mắt Tống Thanh Thư đảo qua đảo , nghĩ một ý : “Lần , đưa em câu cá nhé.”
Cậu đưa tay nắm lấy tay Hạ Phong, xoa qua những gân xanh nổi lên, cũng chạm những vết chai sần thô ráp, đầy sợ hãi: “Em mơ, mơ thấy gặp t.a.i n.ạ.n khi bắt cá, em sợ lắm.”
“Em đừng sợ, nhất định sẽ cẩn thận. Không chỉ là câu cá, chuyện gì cũng thể với em.”
Lúc Tống Thanh Thư mới thu vẻ mặt, đặt cốc sứ lên bàn, vén chăn xuống giường.
Hạ Phong cầm cốc của ngoài, rót thêm một cốc nữa đặt bàn lớn. Phòng khách chia thành một phòng chờ và hai phòng trong.
Trên tường phòng chờ dán ảnh chân dung lãnh đạo, bên là bàn thờ dài, bày ảnh cha Hạ Phong, chân nến, tượng thần và các vật dụng linh tinh khác.
Dưới bàn thờ là bàn gỗ vuông lớn, bàn lớn là bàn gỗ vuông nhỏ, tất cả lồng .
Hạ Phong tự giác . Tống Thanh Thư quần áo xong mới bước . Cậu bàn gỗ, đầu tiên thẳng ảnh cha Hạ Phong.
Trong lòng thầm hứa với hai , chỉ cần còn ở đây, chỉ cần Hạ Phong còn giữ , sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ Hạ Phong.
Sức khỏe , đồng áng lẽ , thì giúp từ những khía cạnh khác.
Ánh mắt dần trở nên kiên định. Cậu giúp Hạ Phong sẽ nhận gì, khuôn mặt một chợt lướt qua mắt, tan biến trong ký ức.
Tống Thanh Thư , đó là điều duy nhất còn nợ thế giới cũ: trả tiền cho từng tài trợ cho .
Đáng tiếc, kịp tận tay trao cho đó, rời .
Cậu chẩn đoán mắc bệnh tim bẩm sinh từ nhỏ, cha bỏ rơi. Sau đó là Ba Viện trưởng đưa về trại phúc lợi, và những hảo tâm trong xã hội quyên góp giúp học.
Sau khi trưởng thành, chuyển khỏi viện phúc lợi, thuê một căn nhà để học. Không cần học hành quá áp lực, vẫn đỗ một trường đại học loại 1, nhưng chỉ học một học kỳ, phát hiện sức khỏe càng ngày càng kém.
Cuối cùng, chủ động xin giảng viên nghỉ học, vì bác sĩ , cơ thể thể chịu đựng nữa.
Tống Thanh Thư bất ngờ về cái c.h.ế.t của . Sau khi nghỉ học, cố gắng tìm việc , nhưng quá khó.
Người thấy sức khỏe yếu, thể việc nặng. Công việc cường độ cao càng thể. Tống Thanh Thư kiếm một ít tiền nhờ nhận vẽ avatar hoạt hình online. Dù cũng sắp , chọn đối xử với bản hơn, mà dành dụm tiền để báo đáp tài trợ và Viện trưởng Ba.
Cậu nhớ khi , mặt vẫn còn nợ nụ . Bà còn đến nắm tay , "đứa cháu của bà chịu khổ , sẽ khổ nữa".
Nụ quen thuộc, hiền từ đó, Tống Thanh Thư gặp suốt mười hai năm.
Điều ngờ là, nắm tay bà, tỉnh .
Tống Thanh Thư cúi bàn thờ, ngoài rửa mặt.
Hạ Phong đang bận rộn trong bếp chuẩn bữa sáng hôm nay. Sáng sớm bán đậu phụ ngang qua, mua ba miếng, định dùng để nấu canh cá buổi trưa.
Với sức khỏe của Tống Thanh Thư, Hạ Phong sẽ để bụng đói cùng kéo lưới cá. Anh định chiên một miếng đậu phụ, tiện thể chiên hai quả trứng. Sau đó múc , thêm nước nồi, đun sôi, hấp bánh bao, đồng thời giữ ấm cho đậu phụ chiên.
Bánh bao trắng vốn cũng chiên, cắt đôi, cho nồi dùng xẻng sắt ấn xuống, sẽ giòn và nóng, chỉ là khô.
Hai hôm nay ăn nhiều dầu mỡ quá, Tống Thanh Thư thể sẽ khó chịu, nên chọn hấp.
Khi Tống Thanh Thư rửa mặt xong tới, Hạ Phong đậy nắp nồi.
“Anh, còn ăn cơm ?” Hạ Phong gật đầu.
Tiểu Hắc chui , dùng mũi đen ngòm huých vỏ trứng, liên tục thè lưỡi l.i.ế.m lòng trắng trứng.
Kết quả, Hạ Phong cúi xuống nhặt vỏ trứng lên, ném chuồng gà. Mấy con gà mái to béo "cục cục" kêu, cúi đầu mổ vỏ trứng.
Đàn vịt bên hai hôm nay cũng ăn ngon. Nội tạng cá mổ sạch đều ném cho vịt, khiến chúng cứ thấy Hạ Phong là "cạc cạc" kêu.
Sân nhà tràn ngập thở cuộc sống.
Tống Thanh Thư xổm xuống, bên cạnh một chiếc ghế đẩu thấp đưa tới: “Em thể xổm lâu, nếu ở đây cùng , thì ngoan .”
Ánh sáng lóe lên trong đôi mắt thuần khiết , Hạ Phong liền bổ sung: “, chỉ ngoan thôi.”
Thanh Thư bĩu môi, cúi đầu những con kiến bò trong kẽ gạch. Cậu thở dài: “Biết , sức khỏe em , thể việc.”
“Bé con, đừng thế.”
“ chỉ hy vọng em khỏe mạnh. Dù là việc nhà việc đồng, một thể xong hết.”
“Tin ?” Anh ghé sát .
Tống Thanh Thư đôi mắt đen láy của , ngẩn gật đầu: “Vậy, em cũng gì đó chứ?”
“Vậy để nghĩ , chúng ăn cơm .”