Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Tình Trong Mộng - Chương 98

Cập nhật lúc: 2024-08-19 13:10:12
Lượt xem: 57

“Đau lắm à?” Giọng anh lập tức dịu dàng lại, tràn đầy sự thương tiếc.

 

“Ừ.” Hà An Nhiên đáng thương nhìn anh.

 

“Anh đi gọi bác sĩ đến.”

 

Nói xong, Chu Duyên Xuyên chuẩn bị đẩy cô ra, nhưng không đợi anh đẩy ra, Hà An Nhiên đã ôm eo anh chặt hơn.

 

“Em không cần bác sĩ, anh hôn em một cái thì không đau nữa.” Hà An Nhiên ngẩng đầu, chu môi lên.

 

Chu Duyên Xuyên nhìn đôi môi đang chu lên của cô, sao anh cảm thấy cô càng ngày càng thích đùa giỡn lưu manh nhỉ?

 

Anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

 

“Ừ, hôn thêm cái nữa.” Hà An Nhiên nắm áo anh, mặt mày tràn đầy ý cười.

 

Chu Duyên Xuyên cũng mỉm cười, tiếp tục hôn cô.

 

“Anh cười rồi, vậy anh không tức giận nữa phải không?”

 

Chu Duyên Xuyên nhẹ nhàng gác cằm trên đầu cô, đôi tay ôm lấy bả vai Hà An Nhiên, tận lực không đụng vào lưng cô.

 

“Lần sau có thể để anh bớt lo được không, em có biết chuyện đó có bao nhiêu nguy hiểm không, nếu em xảy ra chuyện gì, anh phải làm sao bây giờ?” Chu Duyên Xuyên thỏa hiệp.

 

Hà An Nhiên ngồi trong n.g.ự.c anh, gật đầu thật mạnh: “Em biết rồi, biết rồi mà, lần sau sẽ không như vậy nữa.”

 

“Em đấy, lúc nào cũng nói hay hơn làm, lần sau còn như vậy, anh sẽ không quan tâm đến em nữa.”

 

Hà An Nhiên nhướng mày, không cho là đúng. Cô quá hiểu anh, ngoài miệng anh nói như thế nhưng trong lòng lại quan tâm cô hơn bất kì ai.

 

“Chuyện này anh đừng nói cho mẹ em, em sợ bà ấy lo lắng.”

 

“Ừ, anh biết, không nói cho bà ấy.”

 

...

 

Từ Diễm đứng trước cửa phòng bệnh, anh nhìn hai người bên trong, bàn tay vốn định gõ cửa từ từ buông xuống.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-98.html.]

Trên người anh mặc áo khoác đen, tóc tai hỗn độn, nhìn rất mệt mỏi.

 

Hôm nay lúc đang còn thu âm, anh nhận được điện thoại của Tôn Duyệt, giây phút nghe thấy An Nhiên xảy ra chuyện, dường như trái tim anh đã ngừng đập, lo lắng không thể làm gì nữa, ném công việc sang một bên rồi chạy đến đây.

 

Có lẽ là Tôn Duyệt rất sợ, lúc gọi cho anh giọng đã nghẹn ngào, nói chuyện cũng đứt quãng.

 

Anh nhìn hai người đang ôm nhau, khóe môi nhếch lên một nụ cười khổ, thì ra người lo lắng cho cô không chỉ có mình anh.

 

Dường như đã thành thói quen, bảy năm nay, dù là xảy ra chuyện gì, anh cũng là người đầu tiên xuất hiện cạnh cô, vĩnh viễn đứng sau bảo vệ cho cô, nhưng bây giờ, hình như cô đã không cần sự bảo bọc của anh nữa.

 

Dựa vào bức tường dọc hành lang, Từ Diễm lấy t.h.u.ố.c lá trong túi ra, đã rất lâu anh không hút thuốc rồi. Hút thuốc không tốt cho cổ họng, mà anh lại là người dựa vào giọng nói để kiếm cơm. Nhưng anh không khống chế được chính mình nữa, đôi khi t.h.u.ố.c lá giống như anh túc, có thể làm tê liệt thần kinh anh, khiến anh không thể nghĩ nhiều.

 

Tuy nhiên hôm nay anh hút hơn nửa hộp mà trong đầu vẫn tỉnh táo như cũ, anh biết hôm nay mình nên nói gì đó, anh cũng biết, cái gì gọi là gương vỡ khó lành, có lẽ qua hôm nay, anh và An Nhiên không bao giờ có thể được như trước nữa, nhưng anh không hối hận.

 

Anh nhớ tới lần đầu tiên mình nhìn thấy Hà An Nhiên, khi đó anh vừa tan học về nhà. Mẹ nói với anh bên đối diện có hàng xóm mới chuyển đến, trước nay anh cũng không để ý nhiều, dù sao hàng xóm chuyển qua chuyển lại cũng là chuyện bình thường.

 

Sau khi ăn cơm tối, anh xuống tầng vứt rác, vừa mở cửa thì thấy cửa đối diện cũng mở ra.

 

Người bước ra là một cô bé, rất gầy, tóc tùy ý buộc lên, mặc một chiếc áo thun, quần jean đơn giản, tay cô bé ấy cũng xách theo một túi rác, lúc đó cô nhìn thấy anh cũng không thèm chào hỏi gì, chỉ đi thẳng xuống tầng.

 

Khi đó anh đã sững người ra, anh chưa từng nhìn thấy một đôi mắt như vậy. Quá trong veo, quá mức tinh khiết, vẻ mặt cô rất lạnh nhạt, thậm chí có thể nói là thờ ơ.

 

Anh đi xuống tầng theo cô, trong hành lang trống trải chỉ có tiếng bước chân của hai người họ.

 

Sau khi cô vứt rác thì cũng không lên tầng luôn mà đi ra khỏi ngõ nhỏ, chưa đi được mấy bước, cô đã dừng lại.

 

Cô quay đầu nhìn anh, có vẻ muốn nói lại thôi.

 

Anh thấy cô nhìn mình thì cũng không khỏi nhìn cô.

 

Đêm hôm đó, ánh trăng rất sáng, chiếu sáng cả con hẻm nhỏ, anh mơ hồ nghe được tiếng ve mùa hạ kêu râm ran nhịp nhàng.

 

Hai người họ cứ nhìn nhau như vậy, không biết qua bao lâu sau, anh mới nghe giọng nói lạnh nhạt của cô: “Anh biết chỗ nào bán nước tương không?”

 

Đây là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, cũng là câu đầu tiên cô nói với anh. Sau đó, có một khoảng thời gian anh không nhìn thấy cô, nghe mẹ nói hai mẹ con cô đang tìm trường học, bởi vì vừa chuyển đến nên chưa tìm được trường thích hợp.

 

Anh vừa nghe thì buột miệng thốt ra một câu: “Không phải trường của con cũng rất tốt sao?”

 

Có thể là người nói vô ý, người nghe hữu ý, mẹ anh liền nói chuyện với mẹ của cô về trường của anh, vừa lúc anh và cô cũng không chênh lệch nhiều tuổi lắm, học một trường thì có thể giúp đỡ lẫn nhau, vì thế chỗ học của cô nhanh chóng định ra, là trường của anh.

Loading...