Người Tình Trong Mộng - Chương 92
Cập nhật lúc: 2024-08-18 08:41:19
Lượt xem: 35
“Còn định thế nào, nên làm gì thì làm thôi, anh ấy càng giữ khoảng cách với mình, mình càng dán vào anh ấy, dù sao thì anh ấy cũng đã định là của mình rồi.”
Hà An Nhiên “phụt” cười. Nói thật, cô rất thích tính cách này của cô ấy.
“Xem ra cậu thật sự trúng độc của anh ấy rồi.”
“Đúng vậy, không chỉ trúng độc, lại còn trúng không nhẹ đâu.”
Hai người lại hàn huyên một lúc, sau đó là Tống Trân cúp điện thoại trước. Gần đây Mục Phinh Đình đã nhận cho Tống Trân một bộ phim truyền hình, diễn vai nữ số 2, chắc là giờ cô ấy đang ở đoàn làm phim.
Bây giờ mới là một tiếng sau khi show phỏng vấn phát sóng trực tiếp của Chu Duyên Xuyên kết thúc, #Tình yêu của Chu Duyên Xuyên nhanh chóng chiếm vị trí đầu bảng Weibo.
Tuy Chu Duyên Xuyên đã thừa nhận là có bạn gái, nhưng người này rốt cuộc là ai, mọi người vẫn chưa đào ra. Tuy vậy năng lực của quần chúng vẫn rất lớn, không thiếu Holmes giống Tôn Duyệt. Lời nói của Chu Duyên Xuyên nhanh chóng bị mọi người phân tích. Bây giờ hướng gió đã thay đổi, mọi người sôi nổi gia nhập nhóm Chu Duyên Xuyên và Nhiêm Xuyến.
Không đến một tiếng, Weibo của Hà An Nhiên đã có thêm gần một trăm nghìn fan. Rất nhiều cư dân mạng dồn dập nhắn tin cho cô, đa số đều hỏi cô có thật sự ở bên Chu Duyên Xuyên không, còn hỏi một số câu hỏi rối loạn lung tung nữa, tin nhắn nhiều đến mức sắp nổ hộp thư.
Giờ ngay cả Weibo cô cũng không dám lên, trực tiếp điều chỉnh điện thoại ở trạng thái im lặng.
...
Lương Lâm không liên hệ được với Hà Tụng Nghị, nôn nóng đến mức sắp điên luôn rồi. Cô gọi điện thoại thì không nghe, gửi tin nhắn thì không nhắn lại, tới nhà cô ấy tìm thì dù gõ cửa thế nào cũng không có người đáp lại, giống như là đã hoàn toàn biến mất vậy.
“Chị Lâm, vẫn không liên hệ được với chị Tụng Nghị sao?” Trợ lý Tiểu Đinh hỏi.
Mấy ngày nay, Lương Lâm đã sút đến vài cân, cô đau đầu xoa thái dương: “Không được, không tìm thấy, chị thấy là em ấy cố ý, cố ý không muốn liên hệ với người khác.”
Từ ngày cô ấy nói muốn đi tìm Chu Duyên Xuyên nói cho rõ ràng thì cô đã không gặp lại cô ấy, chỉ có một buổi đêm, cô nhận được tin nhắn của Hà Tụng Nghị, nói gần đây cô ấy mệt mỏi, cho nên muốn nghỉ ngơi vài ba ngày.
Cô đọc tin nhắn cũng đoán được đại khái sao lại thế này, bởi vì đau lòng cho nên cũng không đi quấy rầy cô ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-92.html.]
Nhưng đã một tuần đi qua rồi, Hà Tụng Nghị vẫn không có tin tức.
Cô vẫn không kiềm chế được mà chủ động gọi điện thoại với cô ấy, gửi tin nhắn nhưng lại như đá chìm đáy biển, trong lòng cô cũng không khỏi lo lắng. Lịch trình sắp tới cũng không thể không tìm đủ loại lý do để lùi lại.
Việc không tìm thấy Hà Tụng Nghị, cô vẫn chưa dám nói với những người khác, nếu không cẩn thận để lộ tiếng gió, bị đám phóng viên bắt được, chắc lại là một trận phong ba. Hơn nữa,《 Cẩm Tú Sơn Hà 》đã sắp công chiếu rồi, thời điểm mấu chốt này không thể để xuất hiện những chuyện lung tung rối loạn làm ảnh hưởng.
“Chị Lâm, thật sự không còn cách nào sao, nếu không thì chúng ta hỏi anh Chu đi, không chừng là anh Chu biết chị Tụng Nghị ở đâu đấy.”
Lương Lâm đột nhiên ngồi thẳng dậy: “Chị có cách rồi.”
“Cách gì?”
Lương Lâm không trả lời, cô lấy điện thoại ra, gửi cho Hà Tụng Nghị một tin nhắn.
“Tin chị đi, không lâu sau Tụng Nghị sẽ trả lời thôi.” Gương mặt âm u nhiều ngày của Lương Lâm cuối cùng cũng có tia sáng.
Lương Lâm nói quả nhiên không sai, tin nhắn cô gửi khoảng một tiếng thì Hà Tụng Nghị đã nhắn lại.
“Chị đi ra ngoài một chuyến.” Nhận được tin nhắn, Lương Lâm cầm lấy áo khoác, bước chân vội vàng chạy ra bên ngoài.
“Chị Lâm, đi đâu thế?”
“Nhà Tụng Nghị.”
...
Lương Lâm lại gõ cửa nhà Hà Tụng Nghị lần nữa, không lâu sau, cửa được mở ra từ bên trong, cô ấy đẩy cửa đi vào.
“Hà Tụng Nghị…”
Sau khi nhìn thấy ngôi nhà cùng với sắc mặt Hà Tụng Nghị, một bụng lửa giận của Lương Lâm liền biến mất hết, cô khiếp sợ không nói nên lời. Chung cư như vừa bị trộm cướp, tất cả mọi thứ lung tung rối loạn, gối ôm, khăn trải giường, quần áo,... cái gì cũng vứt lung tung.